Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm ngồi bên cạnh vừa gặm giò heo vừa buồn bực, hai người này cười gì vậy nhỉ?

Nhưng không bao lâu sau. Bên ngoài có tiếng ồn ào.

“Các người làm gì vậy? Các người không được vào!"

Giọng của nhân viên nữ vang lên. “Cút cho tôi!”

Một người đàn ông mắng.

Sau đó cửa phòng bị đá văng.

Bảy tám người đàn ông lực lưỡng tóc đầu đỉnh, cổ đeo dây chuyền vàng ùa vào.

Ai cũng để trần nửa thân trên, xăm hình rồng. Rất hùng hồn.

Tay họ cầm áo pull của mình, lạnh lùng nhìn đám người trong phòng.

Trong đó có một người cầm đầu, mặc áo thun, cầm một chiếc túi.

Vừa hút thuốc vừa nói: “Phòng riêng này của ai đặt vậy? Đổi sang chỗ khác cho tôi!”

“Dựa vào đâu chứ, các người là ai?”

Hứa Hinh giận đùng đùng đứng lên, cô ấy không thèm sợ bọn họ đâu.

“Ai à? Ông đây là Dương Văn Long, không biết tôi thì ra ngoài hỏi thăm đi!”

Dương Văn Long kẹp túi ném tàn thuốc xuống đất giẫm lên, nói.

Mà lúc này, lông mày của Lâm Tiểu Phượng nhướn lên.

Hiển nhiên bà ta đã từng nghe danh của Dương Văn Long.

“Anh Dương này, bây giờ chúng tôi chưa ăn xong à, đổi thế nào đây?”

Lâm Tiểu Phượng cười làm lành.

“Đổi thế nào à? Mỗi người bưng thức ăn sang chỗ khác đi!” Dương Văn Long cười mỉa nói.

Bầu không khí như đóng băng, Lâm Tiểu Phượng cũng không biết mình nên nói gì.

Nếu mang sang chỗ khác ăn, thế thì chẳng phải Dương Văn Long không hề nể mặt Lý Văn Dương à.

Lập tức chỉ có thể bất lực kéo áo đứa con gái nóng tính của mình bảo nó ngồi xuống.

Lý Văn Dương và Lưu Mãnh thì bình tĩnh nhìn khung cảnh trước mặt.

Chỉ có Lý Văn Dương là hơi sốt ruột.

“Mẹ nó, dù sao hôm nay Trần Khiêm cũng được xem như chủ nhà, sao lại không dám hó hé gì vậy? Thế thì căn cứ theo kế hoạch ban đầu, phương án chỉ cần Trần Khiêm lên tiếng thì đánh Trần Khiêm một trận bị bỏ mất rồi! Mẹ nó hèn quá vậy!”

Mà Trần Khiêm cũng thầm nghĩ: “Bình thường ấy, Lý Văn Dương và Lưu Mãnh là người thích chơi nổi, bây giờ hẳn là họ nên ra oai làm màu chứ, mình đâu cần phải giành họ ra mặt xử lý chuyện này đâu! Nhưng không ngờ hai người họ không hó hé tiếng nào, sợ rồi sao?”

Cho nên anh cũng không nhúc nhích.

“Được? Mẹ nó không nói gì đúng không? Thế thì đừng trách tôi không khách sáo nhé!”

Dương Văn Long lắc lắc cổ, phát ra tiếng kêu.

“Rầm!”

Bỗng dưng lúc này, Triệu Kiệt chợt đập bàn.

“Để tôi xem thử các người dám không, có luật pháp nữa hay không? Tuyết Tinh, chúng ta báo cảnh sát đi!"

Triệu Kiệt cầm túi, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Làm Vương Tuyết Tinh cảm thấy Triệu Kiệt càng đẹp trai hơn.

Mà thấy ánh mắt nhìn Triệu Kiệt sùng bái của Vương Tuyết Tỉnh.

Lưu Mãnh sốt ruột thay Lý Văn Dương.

Giống như đang nói: “Cậu nhìn đi, để Triệu Kiệt phỗng tay trên rồi!”

Mà Lý Văn Dương thì chỉ khế cười gượng: “Phỗng tay trên? Ha ha, bây giờ cứ để đám Triệu Kiệt, Trần Khiêm ra mặt trước đi, không ai ra mặt mới là không được đấy!”

Giờ phút này Triệu Kiệt như một người anh hùng, quay đầu an ủi Giang Tuyết Tinh yên tâm đi, mọi thứ đã có anh đây rồi.

Mà sau khi Giang Tuyết Tinh gật đầu thì lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

“Mẹ kiếp! Không thèm nể mặt à, các anh em, đánh cho tao!”

Dương Văn Long quýnh lên, nhặt một chiếc ghế đẩu bên cạnh ném về phía Triệu Kiệt.

Trong lúc đánh nhau, tất nhiên sẽ có người giựt điện thoại của Giang Tuyết Tinh đập nát.

Làm Giang Tuyết Tinh sợ xanh mặt, dựa thẳng vào người Lý Văn Dương.

Còn Triệu Kiệt thì đã bị người ta ấn xuống đất đánh, đánh rất tàn nhẫn.

“Đừng đánh nữa mà, đừng đánh nữa, phải làm sao đây!”

Lâm Tiểu Phượng sốt ruột muốn khóc.

Mà Lý Văn Dương thì thấy Hứa Hinh và Giang Tuyết Tinh đã đúng như dự đoán của mình rồi nhưng nhìn Trần Khiêm vẫn chưa hề ra tay, thầm mắng một câu, nghĩ chỉ có thể đợi lát nữa tìm người xử cậu ta, giờ phút này.

Lại có tiếng đập bàn.

Chỉ thấy Lý Văn Dương đút tay và túi, nheo mắt, cúi nhẹ đầu lạnh lùng nói:

“Mọi người dừng tay ngay cho tôi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn