Thiên Mệnh Chí Tôn


"Phó giám đốc Đường, chị cũng thật là, hiếm khi phó giám đốc Lâm mới được vui vẻ như vậy, chị đừng đả kích chị ta. Cho dù là tổng giám đốc ngân hàng cũng chưa chắc có thể hoàn thành chỉ tiêu lớn như vậy chứ đừng nói chỉ tới phó giám đốc Lâm."

Một người phụ nữ có quan hệ tốt với Đường Lan lên tiếng châm chọc giúp bà ta.

Đường Lan đắc ý: "Đúng vậy, phó giám đốc Lâm nào có bản lĩnh lớn như vậy!"

Lâm Tiểu Phượng chỉ mỉm cười không nói gì. Đúng lúc này.

“Chào tổng giám đốc!"

“Xin chào tổng giám đốc!"

Một người trung niên mồ hôi đầm đìa chạy vào văn phòng.

Một đám nhân viên nhao nhao đứng dậy chào.

"Tổng giám đốc Chu, có chuyện gì vậy? Xem ông vội vã chưa kìal"

Nhờ chồng nên Đường Lan cũng khá có thể diện trước mặt Tổng giám đốc Chu.

Nhưng lúc này Tổng giám đốc Chu không nhìn bà ta, như thể không nghe thấy bà ta nói chuyện.

Ông ta đi thẳng tới trước mặt Lâm Tiểu Phượng.

"Tiểu Lâm, lần này cô đã lập công lớn cho ngân hàng chúng ta rồi đó, tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào cho thỏal"

Dễ nhận thấy Tổng giám đốc Chu cực kỳ kích động.

"Tổng giám đốc Chu, sao thế ạ?" Lâm Tiểu Phượng đã nghĩ ra điều gì đó nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

"Ha ha, trước đây tôi nằm mơ cũng muốn hợp tác với tập đoàn thương mại Kim Lăng, à không, bây giờ là tập đoàn thương mại Mộng Tưởng Gia, nhưng cuối cùng tôi không đủ đẳng cấp để lôi kéo bọn họ hợp tác, dù là một công ty con trực thuộc tập đoàn cũng không lôi kéo được!"

"Kết quả, cô vừa ra tay đã bắt được hơn ba mươi công ty gia đình của bọn họ và hơn sáu mươi đơn đặt hàng hợp tác đầu tư từ bọn họ, hơn nữa con số này vẫn còn tăng. Tôi... Tôi không biết phải làm thế nào mới tốt!"

Có thể thấy Tổng giám đốc mừng rỡ cỡ nào.

Khỏi nói đến Tổng giám đốc Chu, lúc này ngay cả Lâm Tiểu Phượng cũng giật mình nữa là.

Bà ta nghĩ rằng chắc sẽ có một hai công ty nể mặt Trần Khiêm, nhưng không ngờ có những hơn ba mươi công ty trực thuộc và hơn sáu mươi đơn đặt hàng hợp tác đầu tư?

Trời ơi!

Chắc là lần này mình không chỉ đơn giản làm giám đốc đâu nhỉ?

"Ha ha, hôm nay tôi đến để thông báo cho cô biết rằng ngày mai chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng với bọn họ, vì vậy cô phải đi cùng tôi. Tuy nhiên, thân phận phó giám đốc không được thích hợp cho lắm, do đó tôi đã báo lên cấp trên, hôm nay thăng chức cho cô lên làm phó tổng dự bị. Đúng lúc tháng sau lão Lưu về hưu, cô sẽ được bổ nhiệm!

Thế thì tháng sau vị trí phó giám đốc phải bỏ trống rồi. Thế này nhé, cô cứ kiêm hai chức vụ trước đã, cực khổ một chút vậy!"

Tổng giám đốc Chu nói tiếp: "Được rồi, cô viết đơn xin kiêm chức phó tổng và giám đốc đi, lát nữa tôi sế xét duyệt cho cô!"

"Tôi... tôi biết rồi thưa Tổng giám đốc Chu, cảm ơn sự tín nhiệm của ông!" Lâm Tiểu Phượng kích động đến nỗi suýt bật khóc.

Thậm chí sau khi tổng giám đốc Chu đi khỏi, bà ta không biết mình nên làm gì nữa.

Choang!

Mà lúc này, Đường Lan không cầm chắc cái cốc trong tay làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành.

Bà ta đờ ra như gỗ.

"Sao có thể chứ? Sao có thể thế được?"

Bà ta lẩm bẩm trong trạng thái khó tin.

Thử nghĩ mà xem, vốn dĩ bạn có ưu thế hơn đối thủ cạnh tranh một mất một còn của mình về mọi mặt.

Nhưng kết quả là người ta bỗng dưng được thăng chức, một bước lên trời, chỉ trong nháy mắt bạn và người ta đã không cùng cấp bậc, vậy thì trong lòng bạn có cảm giác gì?

"Chúc mừng phó giám... À không, chúc mừng phó tổng giám đốc Lâm!"

Tất cả mọi người trong văn phòng đều võ tay vang dội.

Lâm Tiểu Phượng nhìn Đường Lan với nụ cười đắc ý.

Sau đó, bà ta tìm một dãy số gọi đi:

“Trần Khiêm, cảm ơn cậu về chuyện này. Người bạn họ Kim của cậu có thể diện thật đó! Bây giờ tôi đã lên chức phó tổng giám đốc ngân hàng rồi. Trần Khiêm, đợi khi nào cậu có thời gian, tôi và Hứa Hinh lại mời cậu ăn mời! Cậu nhất định phải tới nhé Trần Khiêm!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn