Thiên Mệnh Chí Tôn


Cùng lắm là tên ngốc thích làm màu mà thôi, có kẻ càng nghèo càng khăng khăng dùng điện

thoại xịn, mặc hàng hiệu, thích khoe khoang như thể sợ người khác không biết hẳn có tiền.

"Con gái à, nếu cái này một hai chục nghìn thật thì chi băng con đổi điện thoại với nó đi, không uổng công hai mẹ con mình chịu trận đòn này!"

Người đàn bà chanh chua cất lời.

"Hai người nói gì đó, không thiếu tiền bồi thường thuốc men cho các người đâu!" Lý Tiểu Cương lạnh lùng nói.

Đổi điện thoại xịn cho các người, đừng mơI

Có đổi cũng là mình giữ.

"Anh Cương, vậy xử lý chiếc điện thoại này thế nào? Có bắt máy không? Xem ra bên kia rất nóng vội!"

Tên đàn em hỏi.

"Bắt cái rằm, tắt máy để đó đi!"

Lý Tiểu Cương mắng.

Thấy anh họ ngang ngược như thế, Dương Quốc Quyền nịnh nọt: "Anh Cương, anh ngày càng ngầu đói"

"Tất nhiên! Quốc Quyền, anh bảo này, điều quan

trọng nhất trong xã hội thời nay là cái gì, chính là quan hệ! Không gì bằng anh họ của chú quen biết

rộng! Anh họ của chú ở đâu cũng có người ra mặt giúp, đó chính là quan hệ, ha ha!"

Lý Tiểu Cương và đám người Dương Quốc Quyền trò chuyện câu được câu chăng.

"Lão Lý, sao rồi? Vẫn chưa gọi được à?"

Lúc này đã có rất nhiều khách quý có mặt nhưng nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, hơn nữa bây giờ còn không liên lạc được khiến mọi người lo lắng.

"Vừa nãy gọi điện không ai bắt máy, nhưng giờ đã thì treo máy luôn. Để tôi gọi lại."

Lý Chấn Quốc nhíu mày.

"Lẽ nào xảy ra chuyện rồi?" Triệu Tử Hưng cảnh giác.

"Thường thì nếu cậu Trần có việc không tiện nghe máy sẽ cúp điện thoại luôn. Nhưng lúc nãy tôi gọi nhiều cuộc như vậy mà cậu ấy không ngắt máy, cũng không bắt máy. Chúng ta đã gọi mấy chục cuộc rồi, dù bận đến mấy cậu Trần cũng sẽ trả lời."

"Đúng thết Vả lại, nếu điện thoại không ở cạnh cậu Trần thì vừa nãy làm sao ngắt kết nối và tắt máy được?"

Cả Triệu Tử Hưng lẫn Lý Chấn Quốc đều trở nên nhạy cảm.

Lúc này, đàn em của Triệu Tử Hưng là Bạch Lang dẫn một nhóm người tới.

Anh ấy đi đến bên cạnh hai người: "Thưa Tổng giám đốc Triệu và Tổng giám đốc Lý, tôi vừa mới tới khách sạn của cậu Trần, giám đốc khách sạn nói cậu ấy đã ra ngoài từ chiều rồi."

"Ra ngoài?"

Triệu Tử Hưng và Lý Chấn Quốc đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, rất nhiều khách quý có mặt tại bữa tiệc vây quanh Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng.

"Tổng giám đốc Triệu, Tổng giám đốc Lý, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu Trần vẫn chưa tới sao?"

Hoàng Vi Dân hỏi.

Trong hội trường chia thành rất nhiều khu, bao gồm khu trong và khu ngoài, cực kỳ hoành tráng.

Khỏi cần nói hiện giờ ở trong hội trường là những vị khách quý cấp bậc nào.

Vì vậy nghe đến đây, mọi người đều đến hỏi thăm.

"Vâng, hiện giờ không liên lạc được với cậu Trần, chúng tôi đang nghĩ cách liên lạc với cậu ấy!"

"Tổng giám đốc Lý, tra được rồi!"

Lúc này, Kim Tiểu Sơn hổn hển chạy tới.

Anh ta ghé vào tai Lý Chấn Quốc nói một câu. "Gì cơ?"

Lý Chấn Quốc trợn mắt.

Toàn thể hội trường trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

"Cục trưởng Hoàng, thị trưởng Trương, chủ tịch huyện Lý, lúc nãy cậu Trần của chúng tôi đã bị một nhóm người giả mạo cảnh sát bắt cóc!"

Lý Chấn Quốc lên tiếng.

"Không phải chứ?"

Chủ tịch huyện Lý kinh ngạc.

"Kim Tiểu Sơn, nhân chứng cậu đưa tới đâu rồi, bảo bà ta vào đây!"

Lý Chấn Quốc nói.

Sau đó, Kim Tiểu Sơn sai người dẫn một người phụ nữ đi vào.

Bà ta khai báo đầu đuôi sự việc, bắt đầu từ lúc cửa tiệm của Lý Tiếu bị đập phá đến lúc đám Trần Khiêm bị bắt đi, và cả Dương Quốc Quyền cùng với quan hệ giữa gã và Lý Tiểu Cương.

Đương nhiên khi Kim Tiểu Sơn điều tra đã cho người phụ nữ này không ít tiền, nhờ vậy bà ta mới dám nói thật.

Dù sao hai tên Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương không phải kẻ dễ chọc.

Sắc mặt mấy vị khách quý đều tối sầm. Cuối cùng, người đứng đầu võ bàn.

"Lập tức cử người tới đó, tôi muốn xem kẻ nào. dám to gan lớn mật như vậy?"

"Vâng vâng vâng!" Ai nấy đều đáp lời. Đám người vội vàng ra khỏi hội trường.

Những người khéo giao tiếp đang nói chuyện với nhau, lúc này đều ngây ra khi thấy cảnh rầm rộ như vậy.

"Ơ... xảy ra chuyện gì thế?” Một người trung niên kéo tài xế lại hỏi chuyện.

"Tôi cũng không rõ thưa trưởng phòng Khương. Nghe nói tối nay cậu Trần bị người ta bắt đi."

"Hả, cậu Trần bị bắt?"

Trưởng phòng Khương chính là Khương Vệ Đông, bây giờ đang ngơ ngác.

Hơn nữa còn là do Lý Tiểu Cương bắt người, mình cũng có vài phần quan hệ với Lý Tiểu Cương.

Khương Vệ Đông suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn đi.

Lúc này, Lý Tiểu Cương đang hứng thú tám chuyện với đám Dương Quốc Quyền.

Điện thoại bỗng có tin nhắn tới, đọc xong tin nhắn thì mặt Lý Tiểu Cương xanh như tàu lá chuối.

"Anh họ, sao vậy?"

"Toang rồi, toang rồi, có lẽ anh gây ra họa lớn rồi" Lý Tiểu Cương quát lên rồi vội vã chạy đi!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn