Thiên Mệnh Chí Tôn


Cô gái này chẳng phải Khương Nhiên Nhiên thì là ai?

Trần Khiêm chưa đến mức hận Khương Nhiên Nhiên, cũng không đến nỗi phiền chán.

Anh chỉ không muốn gặp cô ta mà thôi.

Ha ha, thỉnh thoảng ngẫm lại thì thấy tâm trạng là một điều thật thú vị.

Nhớ hồi bé, lúc mới bảy tám tuổi, mình được ba dẫn tới gặp Khương Nhiên Nhiên.

Mình cảm thấy Khương Nhiên Nhiên thật đẹp! Sau này lớn lên, nếu cô bé làm vợ mình thì tuyệt biết mấy!

Dù sao hồi ấy Khương Nhiên Nhiên cũng là cô bé xinh xăn đáng yêu, trắng nõn, mặc quần áo đẹp.

Có điều cô bé rất kiêu ngạo, chê Trần Khiêm không phải người thành phố.

Trần Khiêm muốn thân thiết với cô ta, song cô ta lại mắng anh.

Mặc dù Trần Khiêm rất sợ cô ta, nhưng vẫn muốn lấy cô ta làm vợ.

Mãi cho tới khi anh lên cấp hai, cảm giác này mới phai nhạt đi nhiều.

Bây giờ gặp lại, Trần Khiêm dám đảm bảo, chỉ cần mình bại lộ thân phận thì đừng nói đến chuyện theo đuổi Khương Nhiên Nhiên, có khi cô ta còn theo đuổi lại anh nữa đấy.

Nhưng hiện tại là hiện tại, không phải quá khứ.

Hiện tại Trần Khiêm chỉ muốn tránh mặt cô ta, đừng bao giờ gặp nhau mới tốt.

Có điều sợ cái gì thì gặp cái đó! "Trần Khiêm, cậu không nhìn thấy tôi sao?"

Hình như Khương Nhiên Nhiên bị đau chân, cô †a giận dỗi hỏi Trần Khiêm.

"Không... Không nhìn thấy!"

Trần Khiêm lúng túng đáp.

"Vốn dĩ hôm nay tôi định ngồi xe đi thành phố Kim Lăng nhưng không cẩn thận bị trẹo chân, không

đi được nữa!"

Khương Nhiên Nhiên chạy tới bên cạnh Trần Khiêm nói.

"Ờ ờ, nếu không có việc gì thì tôi vào trước đây!"

Trần Khiêm chỉ vào khách sạn, xoay người định rời đi.

"Này này này, cậu có ý gì, tôi nói tôi bị đau chân, vậy mà cậu không hỏi han câu nào!"

Khương Nhiên Nhiên hậm hực trách.

Thái độ lạnh lùng của Trần Khiêm khiến Khương Nhiên Nhiên khó chịu.

Đúng vậy, trước đây Trần Khiêm rất sợ mình. Có thể nói, vào lần đầu tiên gặp nhau ở nhà, nếu mình bảo cậu ta làm gì cậu ta nhất định sẽ cuống lên.

Hơn nữa, lúc ấy mình không coi mỗi lời nói mỗi hành động của Trần Khiêm ra gì.

Nhưng chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, có lẽ là từ khi biết Trần Khiêm có tiền.

Khương Nhiên Nhiên cảm thấy Trần Khiêm đã khác xưa, mà bản thân mình cũng bắt đầu để ý Trần Khiêm nghĩ thế nào về mình cùng với mỗi lời nói mỗi hành động của cậu ta.

Cô ta lại nghĩ tới thái độ lạnh lùng của Trần Khiêm lúc nấy.

Nếu là trước kia, cô ta thích thế nào thì thế đó, không quan tâm gì hết.

Nhưng bây giờ không thể, Khương Nhiên Nhiên cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu!.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

"Ừ ừ, vậy chân cậu không sao chứ?"

Trần Khiêm hỏi đầy bất đắc dĩ.

"Hừ, không sao!"

Khương Nhiên Nhiên tức giận.

Cô ta tận mắt nhìn thấy Trần Khiêm rút sáu trăm nghìn tiền mặt ở ngân hàng, còn giúp cô Lâm hoàn thành chỉ tiêu, nhờ đó bà ta trở thành phó tổng giám đốc ngân hàng. Hôm qua mẹ cô ta vừa khóc lóc vừa kể lể chuyện này.

Quả thật sau khi nghe xong, Khương Nhiên Nhiên vô cùng khiếp sợ!

Có cảm giác mình sắp mất đi thứ gì đó!

"Không sao thì tốt. Tôi phải trở về ngủ, hôm qua bận rộn cả đêm!"

Trần Khiêm cũng mệt thật.

Lúc này anh chỉ muốn vào khách sạn.

"Thì ra cậu vẫn luôn ở đây?" Khương Nhiên Nhiên lại kinh ngạc lần nữa.

"Ừ!" Trần Khiêm hờ hững gật đầu, sau đó đi về phía khách sạn.

"Trần Khiêm, cậu lạnh lùng với tôi thật đấy. Chân tôi đang bị thương, muốn về nhà, cậu không đưa tôi về sao?"

Vành mắt Khương Nhiên Nhiên đỏ hoe.

Đáng lý ra chàng trai này phải yêu thương mình, nhưng bây giờ lại lạnh nhạt với mình là sao?

"Nhưng tôi không có xe mà? Chẳng phải tôi đã bán chiếc xe G500 rồi sao, tôi chẳng có cách nào đưa cậu về nhài"

Trần Khiêm xòe tay bất lực.

"Vậy... Cậu có xe đạp mà, cậu chở tôi bằng xe đạp đi. Còn nữa còn nữa, hôm qua cậu làm mẹ tôi giận đến đổ bệnh, cậu không đi thăm một lát sao?"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn