Thiên Mệnh Chí Tôn


Khương Nhiên Nhiên lại hỏi.

"Vớ vẩn! Cái gì mà bị tôi chọc tức đến đổ bệnh! Liên quan gì tới tôi!"

Trần Khiêm mắng.

"Ôi chao! Được rồi được rồi, tôi nói sai được chưa, cậu đừng giận!" Khương Nhiên Nhiên suýt bật khóc vì tủi thân.

Từ trước tới giờ chưa từng có ai mắng cô ta như vậy, nhưng vừa bị Trần Khiêm mắng, cô ta lại

cảm thấy mình nói sai, tỏ vẻ áy náy.

Thật ra Khương Nhiên Nhiên vừa áy náy vừa xấu hổ khi bị mắng, cô ta càng nói càng khó chịu.

Nước mắt tuôn rơi lã chã.

Thấy cô ta khóc, Trần Khiêm cảm thấy mình hơi nặng lời.

Dù sao bây giờ hễ nghe thấy Khương Vệ Đông và Đường Lan là Trần Khiêm lại giận run người.

Giọng điệu mềm mỏng hơn: "Cậu tự bắt xe đi, tôi phải về nghỉ ngơi!"

“Tôi không đi!" Khương Nhiên Nhiên cũng cáu kỉnh. Đứng lì bên cạnh xe đạp của Trần Khiêm.

Haizl

Trong tình huống này, nếu Trần Khiêm lại măng cô ta thêm lần nữa thì cũng hơi ngại.

Anh thầm nghĩ nếu mình không đưa cô ta về thì xem chừng khó mà trở về ngủ được.

May mà chung cư nhà cô ta cách đây không xa.

Trần Khiêm gật đầu: "Thôi được rồi, nếu cậu không ngại ngồi xe đạp thì tôi sẽ chở cậu về bằng xe đạp."

"ừ"

Khương Nhiên Nhiên gật đầu thật mạnh.

Cô ta ngồi phía sau Trần Khiêm, một tay nắm hờ áo của anh.

"Trần Khiêm, tôi không ngờ cậu biết đi xe đạp. đó. Đến bây giờ tôi còn chưa biết đạp xe đạp đó."

Khương Nhiên Nhiên lên tiếng. "Ha ha, hồi bé tôi dạy cậu, chẳng phải cậu măng chỉ có đồ nhà quê mới đi xe đạp sao?" Trần

Khiêm cười châm chọc.

"Tôi...

Khương Nhiên Nhiên đỏ mặt, nhớ lại lúc Trần Khiêm còn bé đến nhà mình đã biết đi xe đạp rồi.

Khi ấy chú Trần cũng đạp xe chở Trần Khiêm tới.

Còn bây giờ, mình thì sao? Không ngờ mình lại ngồi trên xe đạp.

Hơn nữa cảm giác này còn thoải mái hơn ngồi trên xe hơi của Lâm Đông. Thật kỳ lạ!

Mà phản ứng của Khương Nhiên Nhiên khiến Trần Khiêm nghĩ tới một câu nói.

Thà khóc trong BMW còn hơn cười trên xe đạp.

Thật ra Trần Khiêm cảm thấy điều quan trọng không phải BMW hay xe đạp, mà là ai đạp xe đạp, ai lái BMW.

Hai người trò truyện vu vơ dọc đường, cuối cùng cũng tới nơi.

Khương Nhiên Nhiên lại khăng khăng bắt Trần Khiêm dìu cô ta vào thang máy.

Khi tới nhà Khương Nhiên Nhiên, Trần Khiêm mới phát hiện mới hơn chín giờ, lúc này nhà chú Khương rất náo nhiệt.

Bởi vì trong nhà có rất nhiều khách.

Khương Vệ Đông đang ngồi trên sô pha, hai tay đỡ trán, rõ ràng là có chuyện phiền lòng.

Sắc mặt Đường Lan cũng vô cùng khó coi.

Bên cạnh có không ít người trung niên, chắc là đồng nghiệp của Khương Vệ Đông đang khuyên nhủ ông ta chuyện gì đó.

Ngay cả thăng nhãi Lâm Đông cũng ở đây, bên cạnh là một người đàn ông trung niên khá giống anh ta.

Hẳn là cha của Lâm Đông.

Hiển nhiên Khương Nhiên Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, có hơi mờ mịt.

Ngược lại, qua lời khuyên của bọn họ, Trần Khiêm đã hiểu sơ sơ.

Thì ra không biết Khương Vệ Đông lại gây ra chuyện gì, bị điều đến phòng khác làm trưởng phòng văn chức!

Bây giờ ông ta đang rầu rĩ đấy.

"Cha mẹ, hai người xem ai tới này!"

Khương Nhiên Nhiên cất lời.

Trần Khiêm nay đã khác xưa, có địa vị quan trọng trong lòng Khương Nhiên Nhiên.

"Ha ha, là cậu ta. Cha à, tên này là Trần Khiêm mà con đã kể với cha đó. Người ta rất ghê gớm, bây giờ Nhiên Nhiên cũng đối tốt với cậu ta. Hơn nữa, Trần Khiêm rất giàu, rút sáu trăm nghìn tiền mặt ở ngân hàng đấy. Con thấy hai cha con mình ở đây quá dư thừa, cũng không giúp gì được cho chú Khương. Mình về thôi!"

Lâm Đông lạnh lùng nhìn Trần Khiêm, kéo ống tay áo cha mình.

Cha anh ta cũng gật đầu: "Ừ, chúng ta về thôi. Lão Khương, ông tự nghĩ cách giải quyết chuyện này bill

Dứt lời ông ta đứng dậy. "Phó viện trưởng Lâm, ông đừng đi, cậu ta không phải khách nhà chúng tôi đâu, ông mới là khách quý của chúng tôi!"

Nói rồi Khương Vệ Đông hung hăng lườm cô con gái kém cỏi, đồng thời giận dữ quát:

"Nhiên Nhiên, con bị làm sao thế! Con mèo con chó gì cũng dắt về nhà!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn