Thiên Mệnh Chí Tôn


Khương Vệ Đông nói thứ chó thứ mèo, Trần Khiêm không cần nghĩ cũng biết là đang mỉa mai mình.

Đồng thời cũng bày tỏ thái độ của mình với gia đình nhà Lâm Đông.

Trần Khiêm tức giận.

“Ba, ba nói gì vậy chứ, Trần Khiêm đã vào trong nhà ngồi rồi!”

Khương Nhiên Nhiên lại giận dữ phản bác lại.

“Nhiên Nhiên, sao lại để người này vào nhà làm gì chứ, cái thứ ăn cây táo rào cây sung. Bảo cậu ta đi giúp cho Lâm Tiểu Phượng đi, ân tình lớn như vậy tặng cho Lâm Tiểu Phượng chứ cũng không cho nhà ta, giờ thì hay rồi, Lâm Tiểu Phượng thành phó tổng giám đốc rồi, còn kiêm cả giám đốc nữa. Hào quang của bà ta, nhà họ Khương không chiếm được chút nào đâu!”

Đường Lan nói với vẻ thù hẵn.

Sở dĩ nói như vậy là vì Đường Lan biết, ân tình lần này quá lớn, cho dù Trần Khiêm có bản lĩnh đi nữa thì cũng không thể giao cho mình nhiều nghiệp vụ của công ty như vậy được.

Mình không nhờ cậy được cậu ta chút nào thì nể mặt cậu ta làm gì chứ?

Cứ mắng cậu ta một trận té tát.

“Hừ, cậu nói nhà họ Khương chúng tôi giúp cậu như thế, chú Khương của cậu còn đặc biệt cho cậu việc mà cậu muốn làm, cuối cùng thì sao, cậu còn sáu trăm nghìn tệ, mà cậu chỉ quyên góp được cho chú Khương của cậu năm trăm nghìn tệ, cậu bản lĩnh quá mà, muốn cút đi đâu thì cút mau đi!”

Đường Lan mất kiên nhẫn vẫy tay, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Tất cả mọi người trong phòng khách đều nhìn Trần Khiêm như một trò đùa.

Lâm Đông khoanh tay cười: “Phải đấy chú Khương, cậu ta có sáu trăm nghìn tệ, kết quả lại góp cho chú năm trăm nghìn, việc này đúng là hết nói nổi mài”

Mặt Khương Vệ Đồng lúc trắng lúc xanh, ngay lập tức chỉ vào Trần Khiêm: “Cậu cút ra khỏi nhà họ Khương ngay cho tôi!”

Choảng!

Nói xong, tách trà nóng ở trên bàn bị ném mạnh về phía chân Trần Khiêm.

Nước nóng bản tung tóe lên quần của Trần Khiêm.

Trần Khiêm lo sẽ bị bỏng.

“Ba, ba đang làm gì vậy chứ, là Trần Khiêm đưa con về thôi!”

Khương Nhiên Nhiên gấp đến bật khóc.

“Nhiên Nhiên, ba nói cho con biết, từ nay về sau không được qua lại với cái thứ nhà quê này nữa!”

Khương Vệ Đông tức giận nói.

Lúc này, Trần Khiêm lạnh lùng quét mắt qua Khương Vệ Đông với Đường Lan. Nếu như là người xa lạ thì bây giờ Trần Khiêm cũng chẳng thèm quan tâm ba bảy hai mốt gì mà xông vào đạp chết bọn họ cho rồi.

Trần Khiêm nuốt cục tức xuống rồi xoay người đi ra cửa.

Trong lòng thầm nhủ, nhà họ Khương mấy người, nếu sau này thân phận của mình và của ba mình được phơi bày, không biết mặt mũi các người có còn thế này nữa không?

Trần Khiêm rời đi trong tức giận. . Truyện Full

Sau khi Trần Khiêm rời đi không lâu.

Hứa Hinh gọi một chiếc xe, đem theo một túi quà lớn đến nhà họ Khương.

Chuyện này cô ấy cũng nghe nói rồi, mặc dù trước đây cô Lan với mẹ mình cứ đấu đá lẫn nhau.

Nhưng cũng không quản chuyện của con trẻ hai bên.

Ví dụ như nếu Nhiên Nhiên đến nhà mình chơi thì mẹ cũng sẽ tiếp đãi Nhiên Nhiên rất tốt.

Nếu mình đến nhà Nhiên Nhiên chơi thì cô Lan cũng sẽ đối đãi với mình không tệ.

Cho nên sau khi nghe nói cô Lan bị kích động, Hứa Hinh liền đến thăm.

“Tiểu Hinh, cháu tới rồi đấy à!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn