Thiên Mệnh Chí Tôn


Hiện tại Lý Chấn Quốc phải chạy qua chạy lại giữa Kim Lăng với huyện Bình An, còn phải phụ trách chuyện ngọc bích.

Trần Khiêm cũng ngại phải phiền tới ông ấy.

Kết quả cuối cùng có tệ hại như người anh em Lý Tiếu nói hay không, Trần Khiêm tự mình vào xem là sẽ biết ngay thôi.

Cho nên mới có sự xuất hiện của cảnh này.

Một số nhân viên ban đầu của tập đoàn thương mại Kim Lăng đều ở lại dự án phát triển núi Vân Mông, dựa theo nguyên tắc đầu tư vào huyện Bình An.

Cho nên một số giám đốc điều hành là người từ tập đoàn thương mại Kim Lăng, đa số được tuyển dụng vào tập đoàn đầu tư Mộng Tưởng Gia thông qua việc sáp nhập công ty.

Nhưng lại chểnh mảng những mối quan hệ bám váy.

Cho nên những mờ ám ở bên trong đương nhiên cũng nhiều hơn.

Buổi trưa tùy tiện tìm một nơi để ăn bữa cơm.

Sau đó Trần Khiêm về thay một bộ vest lịch sự và giày da.

Rồi cầm hồ sơ phỏng vấn và thư giới thiệu đến công ty quản lý đầu tư Mộng Tưởng Gia trực thuộc tập đoàn để phỏng vấn.

“Người đẹp này, địa điểm phỏng vấn của bộ phận đầu tư ở tầng hai mươi sáu phải không?” Vừa vào, Trần Khiêm đã thấy một cô gái trẻ vừa bước ra khỏi thang máy, ôm theo một chồng văn kiện nên hỏi.

“Vâng vâng đúng vậy, anh đến phỏng vấn à, là tầng hai mươi sáu đấy!”

Trông cô gái có vẻ bằng tuổi mình, chắc là cũng mới ra trường thôi, nhìn mặt vẫn còn vẻ non nớt như khi đi học vậy.

“Cảm ơn cô nhé!”

Trần Khiêm cười.

“Đừng khách sáo...!”

Cô gái cũng lịch sự chào lại, không cẩn thận làm rơi chồng văn kiện đang ôm trong người xuống đất.

Trần Khiêm lập tức ngồi xổm xuống, nhặt lên giúp cô ấy.

“Anh cũng vừa ra trường đến đây thực tập à?” Cô gái vừa nhặt vừa cười nói với Trần Khiêm.

“Đúng vậy, cô đến đây bao lâu rồi?”

Trần Khiêm hỏi.

“Tôi mới đến bảy ngày, vẫn chưa hiểu được gì cả, hi hi, tôi cũng ở phòng đầu tư, chúc anh phỏng vấn suôn sẻ nhé, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi! Tôi là Phương Phi!”

Phương Phỉ cười.

“Tôi tên Trần Khiêm!

“Cảm ơn anh nhé, thang máy đến rồi kìa, cố lên nhé, chúc anh thành công!”

Phương Phỉ cười ngọt ngào, làm điệu bộ chiến thắng với Trần Khiêm.

Trần Khiêm gật đầu sau đó đi vào thang máy.

Cô gái này xinh đẹp thật, hơn nữa cười lên còn cho người ta cảm giác rất ngọt ngào.

Trắng trẻo sạch sẽ.

Trần Khiêm cũng cảm thấy rất thú vị.

Sau khi vào thang máy.

Chẳng bao lâu sau thì dừng lại ở tầng năm.

Bước vào là một cô gái mặc đồng phục màu đen, trang điểm rất xinh đẹp.

Tuổi tác cũng cỡ Trần Khiêm.

Trần Khiêm đến để phỏng vấn, đương nhiên gặp ai cũng sẽ chào hỏi một tiếng.

Nên cười cười gật đầu với cô gái. Nhưng cô gái đó rất lạnh lùng liếc Trần Khiêm một cái, không trả lời, sau đó dựa vào thang máy

chơi điện thoại.

Không lâu sau, cô gái lại nhìn vào các nút bấm thang máy.

Sau đó hỏi Trần Khiêm: “Anh là người mới đến phòng đầu tư à?”

Giọng nói rất lạnh nhạt.

“Không phải, tôi đến để phỏng vấn!” Trần Khiêm cười, “Vẫn chưa nhận chức nữa!”

“Ha ha, vẫn chưa nhận chức, anh có vẻ rất tự tin nhỉ, nhưng mà chắc chắn anh không có cơ hội đâu!”

Cô gái liếc Trần Khiêm rồi nói.

“Hả? Tại sao? Tôi còn chưa bắt đầu mà?” Trần Khiêm nghi hoặc hỏi.

“Đợi anh lên đó thì biết ngay thôi mà, anh thật sự không may rồi, phòng đầu tư chúng tôi lần này chỉ cần hai người thôi, một nam và một nữ. Cho nên chắc chản là anh không có cơ hội rồi!"

Cô gái lại nói.

Trần Khiêm thầm nghĩ, hôm nay mình ăn mặc cũng rất đàng hoàng lịch sự, tự mình cũng cảm thấy mình rất có khí chất mà, sao lại không có cơ hội nhỉ?

Chẳng mấy chốc đã đến tầng hai mươi sáu rồi.

Đợi đến lúc vào sảnh phỏng vấn thì Trần Khiêm cũng phát hiện ra, tại sao cô gái kia lại nói như vậy...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn