Thiên Mệnh Chí Tôn


"Cái gì?"

Tất cả mọi người đứng trong phòng giao dịch, kể cả Lý Nguyệt nghe xong đều rất là ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau đó là một tràng cười vang như sấm nổ ra.

Đặc biệt là Lý Nguyệt và hai vợ chồng nhà họ Lý kia, cười đến không ngậm miệng lại được.

"Ha ha ha ông trời ạ, cậu em, tiền không phải ra đường bốc phét là được đâu!"

Ông chủ Lý ôm bụng cười sẵng sặc. "Kẻ này không phải có bệnh về thần kinh chứ?"

"Đúng đấy, còn nói muốn mua cả hai tòa, tôi còn tưởng mình nghe nhầm đấy, ha ha hai"

"Ê này, có cần gọi bảo vệ vào tống cổ anh ta đi không?"

Nhân viên phòng giao dịch cười đến ngã trái ngã phải.

Lúc này quản lí vẻ mặt nghiêm túc đi ra: "Chuyện gì? Xem xem lại bản thân mình đi, có còn hình tượng hay không?"

Lý Nguyệt nhịn cười đến mức sắp cần nát môi mình: "Không phải... không phải đâu quản lí. Là tên Trần Khiêm này, cậu ta, cậu ta nói muốn mua hai tòa nhà của chúng ta, ha ha hai"

Lý Nguyệt cười chảy cả nước mắt.

Hiển nhiên tố chất tâm lí của quản lí mạnh hơn mấy người nhân viên này nhiều lần.

Hắn ta cố tập trung nín cười, liếc mắt qua nhìn Trần Khiêm, sau đó ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc đi tới chỗ Trần Khiêm.

"À, cậu Trần này... Phụt!"

Vừa mở miệng, người quản lí không nhịn nổi nữa mà phụt cười ra tiếng.

Bởi vì hắn ta thấy mấy lời vừa rồi thật sự... quá nực cười.

Điều cơ bản của những người làm dịch vụ như bọn họ là dù cho vị khách ấy có nực cười ra sao cũng không thể cười nhạo khách hàng, trừ khi... không nhịn nổi nữa.

"Cười?"

Trần Khiêm nghiêm mặt sờ sờ cánh mũi.

Đám người kia, thật sự là khinh người quá đáng, dĩ nhiên, muốn bọn họ ngưng cười cũng là một chuyện vô cùng dễ dàng.

"Mua một tòa nhà tổng cộng cần bao nhiêu tiền? Cô đã tính ra chưa?”

Trần Khiêm bỗng nghiêm lạnh quay sang sang hỏi Trương Manh.

"Tính ra rồi, một tòa có hơn một trăm căn, trừ đi chỉ phí ưu đãi thì là sáu mươi lăm triệu, anh muốn mua hai tòa nhà thì giá trị tổng cộng là một trăm ba mươi triệu thưa anh!"

Trương Manh thì lại không cười.

Mà Trần Khiêm đang suy tính, phân nửa chỗ đó sửa thành kí túc xá của nhân viên, còn nửa còn lại sửa thành nhà trọ bình thường để cho người ngoài thuê lại.

Như vậy vừa xinh.

"Rất tốt, tôi gọi điện bảo người mang tiền đến, chúng ta hôm nay kí hợp đồng luôn!"

Trần Khiêm nói xong liền mở điện thoại ra gọi: "Mang một trăm ba mươi triệu đến Trung tâm môi giới nhà đất **, tôi muốn tiền mặt!"

Sau đó, Trần Khiêm nhàn nhã tựa người vào quầy giao dịch, anh lạnh lùng liếc nhìn đám người ngu xuẩn đang ôm bụng cười trước mắt mình, không biết một lúc nữa bọn họ còn cười nổi không nữa.

"Mong cậu suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, bởi vì hợp đồng quan trọng như vậy không thể kí bừa được đâu!"

Người quản lí cố nén cười nhạo trong lòng, bày ra nụ cười công thức với Trần Khiêm.

Nhưng Trần Khiêm lại không trả lời hắn. Hai mươi phút sau.

Một chiếc ô tô chở hàng đi thẳng đến trước cửa.

Bảo vệ muốn ngăn cũng ngăn không nổi. "Ôi? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tất cả người trong văn phòng môi giới đều giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ túm tụm lại ngó ra phía cửa.

Quản lí cũng đi ra xem xem có chuyện gì.

Lúc này, điện thoại của Trần Khiêm vang lên.

Là một tên đàn em gọi tới.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn