Thiên Mệnh Chí Tôn


"Cậu Trần, tiền đã đưa tới nơi rồi, tất cả đều là tiền mặt như yêu cầu của cậu, chúng tôi cho người chuyển vào hay là để người trong đó ra lấy?"

Tên đàn em này vừa mở máy đã hỏi luôn.

Bởi vì lúc nấy Trần Khiêm gọi điện muốn lấy tiền giọng điệu có vẻ không tốt cho lắm, hình như đã để

anh này đoán ra được chút gì đó.

Cho nên mới cố ý gõ trống khua chiêng như vậy.

"Chuyển cái gì mà chuyển!” Một tay Trần Khiêm cầm điện thoại, một tay kí lên hợp đồng mua nhà, sau đó vung tay ném chiếc bút đi chỗ khác: "Đổ luôn xuống cửa cho tôi!"

"Vâng thưa cậu Trần!"

Người trong điện thoại đáp lời.

Sau đó liền mở cốp xe, bày ra trước mắt tất cả mọi người, toàn bộ đều là tiền.

Tiếp sau thùng xe chậm rãi nâng lên, cuối cùng, cả một xe tiền, toàn bộ đổ ập xuống trước cửa Trung tâm môi giới nhà đất. "Trời ạ!"

Quản lí sợ đến mức đặt mông ngồi bệt xuống dưới đất.

Tài liệu trong tay Lý Nguyệt cầm không chắc, rơi loạt xoạt xuống đất.

Nhân viên của văn phòng môi giới, còn có người đến mua nhà, tất cả đều không thốt lên lời, trợn to hai mắt nhìn chuyện lạ đang xảy ra trước mắt.

Đây là ai vậy? Chơi quả lớn như thế? Mà lúc này, một người đàn ông mặc âu phục bước từ trên ô tô xuống, chân đạp thẳng lên đống

tiền ngoài cửa mà đi vào.

Anh ta đi tới bên tai Trần Khiêm nhẹ giọng nói: "Cậu Trần, đều làm xong như cậu dặn!"

"Rất tốt, những chuyện còn lại giao cho các anh xử lí, vị trí nhà ở tôi đã chọn được rồi, anh trao đổi thêm với cô Trương Manh đây nhé!"

Trần Khiêm vỗ võ vai Trương Manh.

Trương Manh sợ đến nuốt nước miếng một cái.

Hai tòa nhà đó, anh ta thật sự đã mua hết rồi, vậy tiền phần trăm lần này cô nhận được sẽ là bao nhiêu đây?

Mẹ ôi, mình đây là cá chép hóa rồng à?

Trương Manh cảm giác như mình đang bay trên chín tầng mây vậy đó.

Còn Lý Nguyệt, cô ta ngoài nỗi sợ hãi thì còn có cả sự hối hận.

Cậu ta thật sự mua nó. Nếu như không phải vừa nấy mình tỏ thái độ gay gắt, vậy thì doanh thu, phần trăm hoa hồng, tất

cả đều là của mình.

Cô ta còn cần nai lưng ra làm một nhân viên quèn làm cái gì?

Nhưng mới hai phút trước, chính tay cô ta đã kí hợp đồng chuyển nhượng...

Mặt của Lý Nguyệt hiện tại đã tái xanh rồi.

Càng miễn bàn đến đám nhân viên lúc nấy không thèm để ý đến Trần Khiêm.

Ông bà chủ Lý cũng bị tình cảnh vừa rồi dọa cho bay hết suy nghĩ.

HaizzzI

Trần Khiêm định ngày hôm nay sẽ thật khiêm tốn, cho dù Lý Nguyệt đối với mình nặng nhẹ vài câu, Trần Khiêm cũng không đến mức khiến cô ta

mất mặt như vậy.

Thế nhưng đám người kia cũng quá đáng quá rồi.

Thật coi anh là cục bột trắng, thích rờ nặn véo. bóp thế nào cũng được chắc.

Nhìn thấy nhiều người dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn mình, Trần Khiêm có đôi chút xấu hổ.

Anh định rời khỏi đây ngay.

Nếu không để người quen nhận ra thì lúng túng lảm.

Nhưng mới vừa quay người. Trần Khiêm liền ngẩn ngơ.

Bởi anh nhìn thấy bên khu khách VỊP có vài người đang đứng.

Hơn nữa đó lại toàn là người quen.

Lý Thi Hàm, Trần Lâm, Lý Minh Tuyết, còn có tên Lý Hạo, và cả mấy cô bạn cùng lớp cấp ba đều ở bên đó.

Bọn họ đều đứng đực người ra, bị dọa sợ mà tái mét hết mặt mày.

"Trần Khiêm... cậu cậu cậu!" Giọng nói của Trần Lâm run rẩy.

Bởi vì mỗi câu mỗi chữ, mỗi một hành vi của Trần Khiêm, bọn cô đều nhìn thấy hết cả.

Đặc biệt lúc Trần Khiêm nói muốn mua cả hai tòa nhà, còn có lúc anh gọi điện sai người mang tiền đến.

Thực ra lúc đó bọn cô cũng cười nhạo anh.

Thế nhưng.

Chuyện xảy ra trước mắt khiến tất cả đều bất ngờ không thốt nên lời.

Bởi vì bọn cô quen biết Trần Khiêm nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một Trần Khiêm khí phách như vậy.

Cảm giác như Trần Khiêm đã biến thành một một người xa lạ.

Bộp!

Điện thoại của bị Lý Hạo tuột tay làm rơi xuống đất.

Lý Thi Hàm thở dốc, trái tim như bị từng đàn kiến đen cắn xé bò loạn.

Tuy rằng dã tưởng tượng vô số lần, nhưng chuyện cô ta sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Lý Thi Hàm ơi là Lý Thi Hàm, mày đối xử với Trần Khiêm như không sợ sau này cậu ta thành công, mày sẽ hối hận ư?

Sao có thể chứ, Trần Khiêm chỉ là trúng sổ xố, rồi quen biết vài người mà thôi, có gì tài giỏi hơn người đâu, cậu ta tuyệt không sánh bằng Đinh Hạo!

Trước đây, Lý Thi Hàm vẫn tự an ủi mình như vậy.

Nhưng bây giờ, tất cả sự vọng tưởng của cô ta dường như một khối thủy tinh, bị tảng đá từ trên cao rơi xuống đập trúng, khiến những vọng tưởng đó nát bấy thành trăm ngàn mảnh vụn.

"Ôi đệch, các cậu ở đây từ lúc nào vậy?"

Trần Khiêm đang làm bộ hai tay đút túi quần, lúc này cũng ngượng ngùng mà bỏ tay ra.

Đúng là do lúc nãy quá tức giận nên Trần Khiêm mới khoe giàu kiểu thế.

Nhưng bây giờ bản thân không cần thiết phải khoe mẽ trước mặt mấy người Trần Lâm như vậy.

Dù sao Trần Khiêm cũng rất ghét cảm giác phải dùng tiền quyền mà lên mặt với người khác.

"Anh Trần, bọn tớ đến từ lâu rồi!" Lý Hạo nuốt nước bọt, nhanh chóng đổi giọng gọi người.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn