Thiên Mệnh Chí Tôn


"Trần Khiêm, buổi tụ họp của chúng tớ hôm nay còn định mời cậu đấy!"

Trần Lâm vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Khiêm, nói.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trần Khiêm.

Ai đứng bên cạnh Trần Khiêm, hơn nữa còn có thể nói chuyện với anh, người ấy giống như cũng cao quý lên vài phần vậy.

Lý Thi Hàm đầy vẻ phức tạp nhìn Trần Khiêm, không biết nên nói điều gì. "Vậy được, hôm nay mọi người cứ chơi vui vẻ đi,

tôi còn có việc, đi trước đây!"

Trần Khiêm quay sang cười cười với Trần Lâm Lý Minh Tuyết.

Sau đó không nói thêm gì nữa, quay người liền đi.

Lý Thi Hàm tức giận giậm giận trên sàn, lần này Trần Khiêm lại không thèm nhìn cô ta, khiến trong lòng cô ả tức đến phát rồ.

Trần Khiêm rời khỏi đó liền đi ra phía đường lớn tính bät một chiếc xe quay về. . Truyện Phương Tây

"Trần Khiêm? Cậu đứng đây chờ xe buýt sao?"

Lúc này, một chiếc Toyota Camry dừng lại trước mặt Trần Khiêm, cửa xe phía sau hạ xuống, người ngồi bên trong chính là Dương Mãn Tuyết.

Ngồi bên cạnh cô ấy là Lưu Á Nam.

Lái xe là một chàng trai sáng láng chạc tầm tuổi Trần Khiêm.

Trần Khiêm lúc này mới nhớ ra, lúc trước Dương Mãn Tuyết có mời mình ăn một bữa cơm, nhưng cô ấy lại bị Lưu Á Nam kéo đi mất, mà Lưu Á Nam cô ta đương nhiên không có lòng tốt muốn rủ anh đi cùng rồi.

Sau đó Trần Khiêm mới tới Trung tâm môi giới nhà đất.

Giờ này chắc hẳn mấy cô gái đã dùng bữa xong

"Tôi đang định về nhà đây!" Trần Khiêm nói.

Trần Khiêm còn cố ý nhìn về phía Lưu Á Nam đang ngồi bên trong, nhưng cô ta lại chăm chăm dán mắt vào điện thoại, làm bộ không phát hiện có người đang nói chuyện.

Được thôi, người ta đã không muốn khách sáo, Trần Khiêm cũng không đến mức chủ động dán vào làm gì.

"Ôi, hôm nay thật có lỗi quá Trần Khiêm, chờ ngày mai đi, ngày mai sắp xếp thời gian tôi mời anh ăn bữa cơm!"

Dương Mãn Tuyết tỏ ý xin lỗi.

"Được thôi, không sao đâu mài"

Trần Khiêm cười cười.

"Vậy chúng tôi đi trước đây!"

Đây là xe của người khác, Dương Mãn Tuyết cũng không tiện mời Trần Khiêm lên xe.

Liền nói một câu coi như tạm biệt.

Mà tên ngồi ghế lái chỉ nhìn Trần Khiêm rồi khinh khi hừ một tiếng, sau đó đạp chân ga rời đi ngay lập tức.

"Mãn Tuyết, tên đó là ai vậy? Bạn của cô sao?"

Lái xe trong giọng chứa đầy sự ghen tuông hỏi.

Thực tế, lí do ngày hôm nay Lưu Á Nam mời Dương Mẫn Tuyết đi ăn đó là vị tổ phó của Lưu Á Nam đã nhằm trúng Dương Mẫn Tuyết rồi.

Cho nên mới mời cô ấy một bữa cơm, tạo cơ hội để hai người làm quen.

Thế nhưng bữa ăn hôm nay lại có chút tẻ nhạt, khiến cho anh chàng Tổ phó này không thể phát huy những mặt xuất sắc của mình.

Hơn nữa phản ứng của Dương Mãn Tuyết đối với anh ta cũng rất lạnh lùng.

Điều này khiến anh ta âm thầm khó chịu trong lòng.

Nhưng vừa rồi thây thăng nhóc kia cô ta lại thân thiện chào hỏi như vậy, trong lòng Tổ phó

Vương Khang càng thêm không vừa ý.

"Anh ấy là đồng nghiệp mới của tôi, thưa Tổ phó Vương!"

Dương Mẫn Tuyết thản nhiên đáp trả.

"Ha ha, đó không phải là người trước đây mà tôi kể với anh sao, Trần Khiêm, bạn học cấp ba của tôi!"

Lưu Á Nam lạnh nhạt nói.

"À à, tôi nhớ ra rồi, sao lúc nãy cô lại không chào hỏi người ta một câu?"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn