Thiên Mệnh Chí Tôn


"Tối qua về nhà tôi giành giật vé concert mà không mua được, tức chết mất a a al"

Vương Mỹ Na gào lên như điên dại. Mà lúc này, Vương Khang cũng đã đi làm. Nhưng so ra thì sắc mặt anh ta rất tốt.

"Tổ phó Vương, chẳng phải anh cũng mua vé concert sao? Thế nào? Có giành được không?"

Đám đồng nghiệp hỏi.

"Ha ha, tôi khá may mắn, giành được hai vé, có điều ở hàng cuối."

Vương Khang cười hớn hở.

"Ôi, thật không? Cho tôi xem nào. Đệch, thật này, Tổ phó Vương siêu thật!"

Các cô gái hâm mộ.

Có người còn cố ý cọ xát ngực vào cánh tay Vương Khang.

Biết đâu Vương Khang hứng lên sẽ tặng vé cho mình!

"Vương Khang, anh giật được hai vé, có thể bán lại cho tôi một vé không? Tôi thật sự rất muốn đi!" Hai mắt Vương Mỹ Na sáng ngời.

Mặc dù buổi concert này là hoạt động do tập đoàn Mộng Tưởng Gia chuẩn bị.

Nhưng rất ít nhân viên lấy được vé.

Dù sao hoạt động lớn thế này không phải tổ chức cho nhân viên.

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều doanh nhân giàu có ở Kim Lăng tới.

"Không được đâu Mỹ Na, tôi phải tặng Dương Mẫn Tuyết một vé, sau đó hai chúng tôi đi cùng nhau."

Vương Khang lắc đầu.

"Hừ, Dương Mãn Tuyết chưa đáp lại anh mà anh đã vội vàng xun xoe cái gì!"

Vương Mỹ Na lại giở thói cáu kỉnh, quát Vương Khang.

"Gì mà xun xoe, cô biết cái rằm!"

Hai người không ai nhường ai, sắp cãi nhau tới nơi.

Lưu Á Nam vội khuyên can. Một người rất muốn có, một người lại không cho, cả hai đều nóng tính, nếu thật sự nóng lên thì mất đoàn kết.

May mà lúc này Dương Mãn Tuyết cầm túi xách tới.

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Dương Mãn Tuyết thấy mọi người nhìn mình chằm chằm thì rất rất ngại ngùng.

Cô ta đưa mắt nhìn Trần Khiêm.

Sau đó đi về phía anh.

“Trần Khiêm, hôm qua anh bảo hôm nay sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ. Hì hì, niềm vui bất ngờ đâu?"

Dương Mãn Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô ấy cảm thấy quan hệ giữa Trần Khiêm và các đồng nghiệp trong công ty không tốt lắm. Do đó, có lẽ mình đến chỗ Trần Khiêm sẽ chuyển dời sự chú ý của mọi người.

Cô ấy chợt nhớ ra tối qua mình tìm Trần Khiêm buôn chuyện, anh bảo hôm nay sẽ cho mình một niềm vui bất ngờ.

Vừa hay mượn cớ này đến tìm Trần Khiêm nói chuyện.

Trong khi đó, Vương Khang ghen ty nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Bây giờ luôn à?" Trần Khiêm cũng cạn lời.

Vừa rồi anh nghe rõ tại sao Vương Khang và Vương Mỹ Na cãi nhau.

"Đúng vậy, ha ha, không phải anh lừa tôi chứ? Hừ, tối qua người nào đó khoe có vé concert"

Dương Mẫn Tuyết nói đùa.

Thật ra cô ấy biết Trần Khiêm đùa mình.

Nhưng bây giờ thà nói chuyện gượng gạo với Trần Khiêm còn hơn phải đối mặt với ánh mắt của bọn họ.

"Hừ, cậu ta? Vé concert? Nếu cậu ta có thể kiếm được một vé thì bảo tôi làm gì cũng được!"

Vương Khang tức giận: "Mẫn Tuyết, em mặc kệ cậu ta, mau đến đây xem anh mua cho em cái gì này.

Vương Khang lôi vé của mình ra. Trần Khiêm nghe vậy thì nổi giận.

Lúc nấy anh không muốn lấy ra vì không muốn rêu rao quá.

Nhưng bây giờ là Vương Khang tự tìm đường chết!

"Tổ phó Vương, anh nói nếu tôi có vé thì bảo anh làm gì cũng được phải không? Nhiều người có thể làm chứng đấy!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn