Thiên Mệnh Chí Tôn


"Ha ha ha, được, tên nhóc này còn muốn bẫy tôi, nhưng nếu cậu không có thì sao? Không thể đánh cược suông được, tôi yêu cầu cậu cởi quần chạy một vòng trong công ty!"

Vương Khang u ám nói.

"Ok"

Trần Khiêm mỉm cười, lấy mười mấy tấm vé từ trong túi ra rồi rút một tấm đưa cho Dương Mẫn Tuyết.

"Ôi trời!"

Toàn bộ người trong văn phòng đều kinh ngạc.

"Cái này thật hay giả thế?"

"Không phải chứ? Trần Khiêm có thể kiếm được vé vào cửa thật kìa!"

"Không được, tôi phải xem cái này là thật hay giải"

Mấy cô gái lập tức vây quanh Trần Khiêm. "Wow, ghế hàng giữa này, vị trí đỉnh chữ T, minh tinh phải đi qua chỗ này chào fan, có thể tiếp xúc

với minh tinh ở khoảng cách gần!"

Cô gái kia vừa liếc nhìn, lập tức thốt lên đầy kinh ngạc.

"Vé này là thật đó!"

Vương Mỹ Na cũng đứng bên cạnh xem, xem xong trái tim nguội lạnh phân nửa.

Điều này chẳng khác nào kẻ địch vẫn luôn bị bạn giẫãm dưới chân bỗng bộc phát sức mạnh siêu cường.

Khiến bạn cực kỳ khó chịu. "Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu nói xem cậu kiếm

được nhiều vé bằng cách nào thế? Mười mấy vé lận!"

Một đám con gái nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt khác thường.

"Các cô đừng quan tâm. Tổ phó Vương à, tôi có vé, bây giờ tôi muốn biết lời anh vừa nói còn tính không?"

Trần Khiêm nhìn Vương Khang.

Sắc mặt anh ta thoáng cái tái xanh.

"Lời nào? Tôi đã nói gì?"

"Hừ, anh nói là nếu Trần Khiêm có vé thì cậu ấy bảo anh làm cái gì anh phải làm cái đó! Chúng tôi đều nghe thấy, anh đừng hòng chối cãi!"

Lúc này, nhóm phụ nữ bất kể chức vị, tuổi tác, ai cũng nói giúp Trần Khiêm.

"Đúng vậy, Vương Khang, nếu anh còn là đàn ông không mà không chịu thừa nhận lời nói của mình, thật khiến người ta coi thường!"

Vương Mỹ Na hùa theo. Lúc này, ai nấy đều công kích Vương Khang. "Được, vậy cậu nói đi, cậu bắt tôi làm gì?"

Vương Khang nhìn Trần Khiêm chòng chọc như đang cảnh cáo.

"Làm gì? Anh yêu cầu tôi cởi quần chạy một vòng quanh công ty, nhưng tôi không bắt anh làm vậy. Dù sao tôi cũng không bỉ ổi như anh!"

Trần Khiêm đáp.

"Hừ, tôi tin răng thằng nhóc nhà cậu cũng không dám!" Vương Khang cười khẩy.

"Vậy anh cởi quần chạy một vòng quanh Phòng Thị trường chúng ta đi!" Trần Khiêm nói tiếp.

"Phụt! Ha ha ha!! Đúng đúng đúng, cởi quần chạy trong Phòng Thị trường chúng ta đi!"

Các cô gái ồn ào.

Sắc mặt Vương Khang biến thành màu tím ngắt.

Anh ta đứng đờ ra không chịu cởi.

"Ôi, Tổ phó Vương, lẽ nào anh không mặc gì bên trong nên không dám cởi?"

"Phải đó, nhất định là không mặc, gã thô tục này còn muốn theo đuổi Dương Mãn Tuyết cơ đấy!"

"Đúng thế, nói mà không giữ lời, có phải đàn ông không hả"

Lời nói của con người thật đáng sợ.

Vương Khang không chịu nổi những lời châm biếm này.

"Được, cởi thì cởi, ai không phải đàn ông, ai không mặc, tôi cởi cho các người coil"

Trong cơn nóng giận, Vương Khang cởi quần ra nửa chừng.

"Các người nhìn đi, tôi có mặc không?" Vương Khang bực mình hét lên.

"Vương Khang! Cậu đang làm gì thế!"

Đột nhiên, phía sau Vương Khang vang lên tiếng quát giận dữ.

Mà sau khi nhìn thấy người này, các cô gái đang ồn ào đều im lặng ngồi về chỗ của mình.

"Trưởng... trưởng phòng Lý!"

Người đàn ông trung niên này là Trưởng phòng của Phòng Thị trường.

"Mặc quần vào, đến phòng làm việc của tôi, uổng cho cậu là Tổ phó cơ đấy, thật là mất mặt!"

Trưởng phòng Lý gào lên, sau đó xoay người vào phòng làm việc.

Vương Khang kéo quần lên, hung ác trừng Trần Khiêm đang cười trộm, sau đó vác bộ mặt đau khổ đi đến phòng làm việc.

"Trần Khiêm!"

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Vương Mỹ Na ngại ngùng đi đến trước mặt Trần Khiêm...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn