Thiên Mệnh Chí Tôn


"Trần Khiêm, xin lỗi, mong cậu hãy nhận lời xin lỗi của tôi!"

Vương Mỹ ra đi tới trước mặt Trần Khiêm với thái độ hối lỗi.

Còn cúi người trước Trần Khiêm thật sâu. Không chỉ Trần Khiêm cảm thấy bất ngờ mà tất cả các đồng nghiệp trong phòng thị trường đều

ngây người.

"Tôi thật sự rất cần một tấm vé. Trần Khiêm, cậu có thể bán cho tôi một vé không?”

Vương Mỹ Na nhìn Trần Khiêm.

Không ngờ Vương Mỹ Na lại theo đuổi thần tượng tới mức này.

Nếu như là trước đây, Trần Khiêm rất giận cô ta, đương nhiên không muốn để ý tới cô ta.

Nhưng bây giờ cô ta lại hành động như vậy.

Anh mà không cho cô ta một vé thì cũng hơi áy náy.

"Được, tôi cho cô một vé, dù sao chỗ tôi vẫn còn rất nhiều."

Trần Khiêm đưa cho Vương Mỹ Na một vé.

Vương Mỹ Na nhìn anh đầy cảm kích, gật đầu thật mạnh rồi nhận lấy.

"AI Trần Khiêm Trần Khiêm, tôi cũng muốn tôi cũng muốn!"

"Trần Khiêm, tôi cũng muốn!"

"Trần Khiêm, chúng ta là đồng nghiệp, cậu có thể bán cho chúng tôi không?"

Trong công ty còn bảy tám người theo đuổi thần tượng như Vương Mỹ Na, ánh mắt bọn họ nhìn

Trần Khiêm như phóng điện.

Đồng nghiệp nữ ở tổ một, tổ hai, tổ ba, tổ bốn cộng lại cũng lên tới ba mấy người.

Cho người này thì không thể không cho người kia.

Trần Khiêm không thể làm gì khác hơn là ném mười mấy tấm vé lên bàn.

"Dù sao tôi cũng không cần nhiều như vậy, các cô ai muốn đi chơi thì tự lấy vé đi!"

Trần Khiêm nói.

"Wowl" Đám phụ nữ giành giật tới tấp.

Mà lúc này, Lưu Á Nam nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt phức tạp.

Chưa nói tới chuyện Trần Khiêm kiếm vé bằng cách nào, chỉ tính giá một tấm vé thôi cũng không rẻ nhỉ?

Vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ?

Thế mà Trần Khiêm không thèm quan tâm?

Lế nào anh phát tài rồi?

Khỏi cần nói Lưu Á Nam khó chịu nhường nào.

Lúc Vương Khang định xóa tên Trần Khiêm khỏi danh sách họp mặt tối qua, mình cũng không muốn đồng ý.

Đương nhiên cô ta biết Vương Khang muốn mọi người cô lập Trần Khiêm, sau đó ép anh rời đi.

Kết quả là hôm nay mọi người đều về phe Trần Khiêm.

Mặc dù Lưu Á Nam cũng muốn có một vé đi chơi, nhưng ngẫm lại vẫn từ bỏ.

Thật sự là cô ta không thể mở miệng xin xỏ kẻ mình coi thường.

Về phần Vương Khang, có thể nói hôm nay là ngày xui xẻo nhất.

Chẳng những không cua gái được mà còn mất vị trí Tổ phó, bây giờ thành nhân viên bình thường.

Trưởng phòng Lý đích thân phê duyệt, hơn nữa còn đang trong thời gian bảo lưu điều tra.

Tới giờ ăn trưa. Tầng ba tầng bốn là căn tin dành cho nhân viên.

Các cô gái xinh đẹp Phòng Thị trường ngồi chung một chỗ.

"Mẹ ơi, các cô nói xem Trần Khiêm có phải con nhà giàu không? Con nhà giàu che giấu thân phận đến công ty chúng ta trải nghiệm cuộc sống?”

Một cô gái cầm vé trong tay kích động nói.

"Hả? Sao lại nói vậy?"

Con gái tụ tập một chỗ thường thích buôn chuyện.

Mà lúc này, Lưu Á Nam đang ăn cơm cũng ngẩng đầu lên, cau mày nghe bọn họ nói chuyện.

"Các cô nghĩ mà xem, chỗ vé này bao nhiêu tiền? Hơn nữa, điều quan trọng nhất là người khác không mua nổi vé đứng hàng sau cùng, vậy mà Trần Khiêm cho đi một hai chục vé cũng chẳng thèm để ý. Nói cách khác, chắc chắn Trần Khiêm không chỉ có chừng này vé!"

"Anh ta có lai lịch thế nào, hơn nữa, anh ta tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Các cô nói xeml"

Một cô gái đặt câu hỏi. "Ừ, phải đó, Trần Khiêm tuyệt đối không đơn giản, chắc chắn không phải một tên nghèo kiết xác như ai kia nói trong buổi liên hoan tối qua! Ha ha!"

Một cô gái hờ hững liếc nhìn Lưu Á Nam sắc mặt khó coi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn