Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ông già, ba có ý gì vậy hả? Cái gì mà nhà của nó. Con nói cho ba biết, con đã hỏi ý kiến luật sư rồi, nếu thật sự phải kiện tụng thì hợp đồng mà mấy người kí không được tính, dù sao thì trên sổ đỏ là nhà của bọn conl”

Tôn Hồng Hà vội nói.

Trần Khiêm thầm nghĩ, vì chuyện này mà gần đây đã cãi nhau rất nhiều lần rồi.

Anh còn thắc mắc sao trước đó lúc gọi điện thoại cho ông cụ Ngô, cảm xúc của ông cụ Ngô không được tốt lắm.

Hóa ra là vì cãi nhau.

Ha ha.

Ngay cả khi sổ đỏ là của nhà Trần Khiêm thì làm sao Trần Khiêm có thể tranh giành với mọi người được chứ.

“Với lại chẳng phải Trần Khiêm trúng số sao, còn để ý tới cái nhà này làm gì chứ! Hơn nữa, con cũng không biết đã vứt chìa khóa cửa đi đâu mất rồi!"

Tôn Hồng Hà lại nói.

“Hừt"

Ông cụ Ngô hừ lạnh một tiếng, sau đó mò mẫm hòn đá lớn ở bên cạnh.

“Ông làm gì đấy?” Tôn Hồng Hà sợ hãi chạy lại.

Ông cụ Ngô bê hòn đá đập mạnh vào cửa nhà.

Ổ khóa bị hỏng luôn.

Sau đó lấy ra một cái ổ khóa mới trong túi ra.

“Trần Khiêm dùng cái này, để ông xem ba người bọn họ còn ai dám thay nhau khóa nhà cháu nữa! Được rồi, về thu dọn chút đi rồi lát qua ăn cơm, bà cụ Ngô của cháu nấu cơm cho cháu rồi đấy!"

Ông cụ Ngô nói.

“Cháu biết rồi ạ!”

Trần Khiêm nhận lấy, thầm cười khổ, hóa ra thím hai không phải là người đầu tiên khóa, mà bác dâu cả và thím ba cũng tham gia nữa.

Trần Khiêm bất lực cười khổ.

Rõ ràng Tôn Hồng Hà đỏ bừng cả mặt, ngay lập tức khóc lóc ầm ï chạy về nhà gọi điện thoại.

Trần Khiêm quay về nhà dọn dẹp sau đó đến nhà ông cụ Ngô ăn cơm.

Vừa ra cửa thì nhìn thấy trước cửa nhà ông cụ

Ngô đã đỗ vài chiếc xe mới, chiếc tốt nhất là một chiếc Volkswagen Passat màu đen.

Đều là mới mua cách đây không lâu.

Thế này thì có vẻ nhà bác cả, chú hai với chú ba đều đến rồi.

Mấy năm trước cũng có rất nhiều lần mọi người đều tụ tập lại như thế này.

Nhưng năm nay cảm giác rõ ràng rất khác.

Lúc Trần Khiêm đi vào, đứng bên ngoài cửa cũng có thể nghe được tiếng cãi nhau ầm ï bên trong.

“Dựa vào cái gì chứ? Đây là nhà của chúng ta, dựa vào cái gì mà phải cho bọn họ?”

“Đúng vậy mẹ, con nghe nói lần này không chỉ đền bù mấy căn nhà mà còn đền bù một khoản tiền nữa, mỗi nhà cũng phải mấy trăm nghìn. Đường cũng đã bắt đầu sửa rồi, chúng ta bên này còn có núi, nói không chừng còn làm được du lịch, điện ảnh gì gì đó, nhà bên đó cũng có thể đáng giá rất nhiều tiền, đều là tiền đấy!”

Ngô Phong nói.

“Đúng đấy mẹ, một người bạn của con ở trên trấn làm đầu tư du lịch, nhà bọn họ cũng được đền bù, một căn ít nhất cũng thành hai căn đấy!”

Ngô Sảnh cũng nói.

“Đúng đúng, nhà họ Trần đã hưởng lợi của nhà chúng ta biết bao nhiêu rồi chứ, với lại Trần Khiêm trúng số mấy trăm nghìn, chẳng qua sau này chia nhà thì cho cậu ta một căn nhỏ nhỏ là được rồi, còn căn nhà này chúng ta phải lấy lại!"

Bác cả gõ bàn nói: “Đợi đến mai tôi đi tìm các mối quan hệ, lấy lại nhà trước rồi nói tiếp!”

“Anh cả, dựa vào đâu mà là anh tìm chứ, đâu phải là tôi không có quan hệ đâu!”

“Đúng vậy, tôi cũng có mà, anh lấy lại được nhà thì không thành tên anh chắc?”

Cả nhà lại cãi nhau.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn