Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc này, Trần Khiêm cảm thấy không nghe nổi nữa nên bước vào.

“Mọi người đừng có tranh nhau nữa, căn nhà này nếu mấy người đã muốn thì cho mấy người đấy!"

Trần Khiêm nói.

“Tiểu Khiêm, không phải chuyện của cháu, đừng có nói bậy, cho ai chứ, đây là nhà của cháu!”

Ông cụ Ngô lạnh giọng nói. Trần Khiêm thực sự không nhìn nổi nữa.

“Hừ, Trần Khiêm người ta đã nói vậy rồi, ông già, ba đừng có nhọc lòng làm gì nữa!”

Lúc này, bác dâu cả nói. Còn Ngô Sảnh với Ngô Phong. Thì lạnh lùng liếc nhìn Trần Khiêm.

Lần trước ở bệnh viện, Trần Khiêm đã vô tình vả mặt tất cả bọn họ.

Chuyện này vẫn luôn khiến các anh chị em rất tức giận.

“Được rồi được rồi, không dễ gì Trần Khiêm mới về một lần, ăn cơm trước đi!”

Bác cả nhìn Trần Khiêm, thở ra một hơi rồi nói. Lúc này mọi người mới ngồi xuống.

Nói đến vấn đề nhà cửa là sắc mặt của ông cụ lại vô cùng khó coi, chỉ sợ lại phải vào viện lần nữa.

Nên tạm thời không ai nhắc đến.

“Trần Khiêm, lần này thực tập rồi nhỉ, chuyện công việc giải quyết thế nào rồi?”

Chú ba hỏi.

“Hừ hừ, trông cũng chẳng tìm được công việc gì tốt, giờ tìm việc nào có dễ như vậy, nếu không nhờ anh ba nhà này kéo quan hệ thì Ngô Phong cũng không thể vào đơn vị làm được, có năm loại bảo hiểm, ngồi trong văn phòng, tốt biết bao chứ!”

Thím ba kiêu ngạo nói.

“Công việc của Sảnh Sảnh nhà này cũng dễ dàng mà, nói đến thì mặc dù công việc của Sảnh Sảnh hiện tại có hơi mệt mỏi, nhưng mà tiềm năng phát triển trong tương lai là vô hạn, Ngô Phong nhà thím còn trẻ mà lại an nhàn như vậy thì cũng chẳng phải chuyện tốt gì!”

Thím hai cũng nói.

“Tôi không tìm việc!”

Trần Khiêm nói.

“Không tìm việc sao được, chỉ dựa vào chút tiền

cậu trúng vé số mà muốn ngồi không ăn núi vàng à? Sớm muộn gì cũng chết đói thôi, với cả không có việc làm tử tế thì ai coi trọng cậu chứt Thím hai lạnh lùng nói.

“Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà mẹ này, kiểu như Trần Khiêm chỉ sợ rất khó tìm được việc làm tốt. Nhưng công ty con đang thiếu một nhân viên dọn dẹp nhà vệ sinh, lần trước thím Lý dọn dẹp hành lang nói công ty vệ sinh của bọn họ đang thiếu người, còn nhờ con tìm giúp. Mặc dù không tốt lắm nhưng ít nhiều gì cũng là một công việc!”

Ngô Sảnh nói.

“Ừ ừ, Sảnh Sảnh nói đúng đấy. Trần Khiêm, nếu cậu muốn tìm việc tôi có thể bảo Sảnh Sảnh tặng cho thím Lý dọn vệ sinh kia chút quà, để cậu đến đó làm việc!”

Thím hai nói.

“Phải đấy, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề!”

Ngô Phong cũng cười, hùa theo nói. Khoảng thời gian trước mới gặp nhau, công

việc của Ngô Phong với Ngô Sảnh đều đang trong quá trình chuẩn bị.

Cho nên lúc Trần Khiêm lấy mấy trăm nghìn tệ ra vả mặt bọn họ, giờ nó vẫn còn rất đau.

Giờ thì sao, bọn họ đều có công việc, kiến thức cũng rộng hơn rồi.

Cho nên một người phất lên nhờ trúng chút tiền, bọn họ cũng chẳng coi ra gì.

Mọi người lần lượt anh một câu tôi một câu.

Trần Khiêm im lặng ăn cơm.

Đến cuối cùng mới nói một câu: “Còn bốn ngày nữa là sinh nhật tôi, lúc đó bạn tôi cũng đến, tôi mời, chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi!”

Trần Khiêm mời.

“Ôi Trần Khiêm à, chẳng phải bọn tôi đã nói rồi sao, chút tiền đó của cậu mà đòi học theo người ta tổ chức sinh nhật làm gì, cậu có thể so được với người ta sao!”

“Đến lúc đó bọn tôi xem thử đã, có thời gian thì sẽ quay về!”

“Phải đấy, hiện tại rất bận, đâu có thời gian cùng cậu tổ chức sinh nhật chứ!”

“Đúng rồi, hôm nay lúc họp lãnh đạo của bọn tôi có nói, vài ngày nữa sẽ có một sự kiện lớn, nghe đâu lãnh đạo của tỉnh đều sẽ đến, bọn tôi phải phụ trách công việc tuyến dưới nên chắc chắn là không có thời gian đâu!”

Ngô Phong nói. Đương nhiên Ngô Sảnh cũng có việc bận.

Tóm lại Trần Khiêm hiểu ý của mọi người, chính là ai rảnh đâu mà cùng mình tổ chức sinh nhật chứ.

“Được, mọi người không bận thì tới ăn bữa cơm, không có ý gì khác!”

Trần Khiêm nói. Lúc này mọi người đều không nói gì nữa.

Ông cụ Ngô với bà cụ Ngô nói: “Tiểu Khiêm, bảo bạn cháu tới cũng được, vẫn là ông bà tổ chức sinh nhật với cháu, để bà cụ Ngô của cháu làm thức ăn!"

Nghe thấy lời này, Trần Khiêm thấy ấm lòng: “Vâng ạ, vừa hay để mấy người bọn họ nếm thử tài năng nấu nướng của bà cụ Ngôi! Cháu sẽ đi mua nguyên liệu!”

Sau đó thì chỉ trò chuyện đơn giản vài ba câu.

Cả nhà bác cả, chú hai với chú ba đều lái xe đi

Trần Khiêm cũng chuẩn bị đi ngủ, lúc này ông cụ Ngô gọi Trần Khiêm: “Tiểu Khiêm, cháu đợi một lát, ông có chuyện phải nói với cháu!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn