Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm cũng không biết nói cái gì nữa, nên cứ dứt khoát một chút.

“Được!”

“Vậy được, cô nghỉ ngơi sớm một chút!” “Ừừ!”

Sau đó cả hai đều cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Khiêm vẫn cảm thấy có chút tội lỗi.

Cảm thấy có lỗi với Tô Mộc Vũ.

Nhưng nghĩ lại thì mình cũng không xem là thật, chỉ đi gặp mặt thôi chứ chẳng có gì nữa cả!

Mặt khác.

Trong phòng, Vương Mẫn cúp điện thoại xong thì tẩy trang.

Em gái của cô ta là Vương Tiêu năm trên giường nghe lén: “Hi hi, chị, ngày mai hai người gặp nhau rồi! Đúng rồi, anh ấy tên gì vậy? Chị có quen không?”

“Cậu ấy tên Trần Khiêm, học cấp hai ở Nhất Trung, nhưng chị cứ cảm thấy cái tên này quen quen, giống như từng nghe ở đâu rồi!”

Vương Mãn vừa tẩy trang vừa nói.

Hai chị em đều thuộc kiểu con gái khá xinh đẹp.

Vương Tiêu nói: “Chị ngốc à, anh ấy nhỏ hơn chị một tuổi, lại còn học ở Nhất Trung, chị tìm các em

trai em gái học ở Nhất Trung hỏi thăm thì chẳng phải là biết ngay sao?”

“Nói đúng nhỉ, chị nghe ngóng thử xem!”

Sau đó Vương Mãn bắt đầu gọi điện thoại.

Gọi liên tiếp cho vài em gái ở Nhất Trung để hỏi thăm tình hình.

Sau khi thăm dò có kết quả. Sắc mặt Vương Mẫn trăng bệch.

“Mẹ kiếp, ông giới thiệu cho chị đối tượng kiểu gì vậy chứ!”

Vương Mẫn lo lắng. “Hả? Chị, sao vậy?”

“Em không biết đấy thôi, Trần Khiêm là học sinh nghèo có tiếng ở Nhất Trung, nhà cậu ta vô cùng nghèo, ba mẹ với chị gái cậu ta đều xuất khẩu láo động làm thuê kiếm tiền. Hơn nữa cấp hai, Trần Khiêm còn hay bị người khác bắt nạt, chẳng trách bây giờ tốt nghiệp đại học, nghe nói vẫn chưa tìm được việc làm. Nhà cậu ta nghèo nên chắc chắn không tìm được công việc nào tốt!”

Vương Mẫn nói.

“Ôi vãi, vậy làm sao bây giờ? Chị đã đồng ý với người ta rồi? Hơn nữa chị cũng không cãi được ông đâu!”

Em gái nói.

“Chị không quan tâm, cho dù chị không tìm được đối tượng thì chắc chắn cũng không yêu đương với người này, ôi mẹ ơi, nếu như bị bạn thân của chị biết, chị yêu đương với tên nghèo có tiếng này, chắc là bọn họ cười chết mất!”

Vương Mẫn lo lắng nói.

Dù sao cũng là một cô gái trẻ, cho nên rất để ý đến dư luận.

Ai cũng muốn tìm một người bạn trai mà người người gặp đều sẽ khen ngợi, càng khen thì cô gái đó sẽ càng cảm thấy ngọt ngào.

Nhưng mà Trần Khiêm như vậy... Ôi chao, không nói nữa!

Vội vã đi tìm mẹ.

Sau đó Vương Mẫn gọi mẹ đến.

Kể lại chuyện của Trần Khiêm.

Mẹ của cô ta cũng hơi khó xử.

“Ôi chao, vậy không được, yêu đương với cậu ta, vậy chẳng phải đang nói với người ngoài rằng con gái mẹ không gả đi được nên tìm đại một người sao, không được không được, cứ từ chối đi!”

Mẹ Vương Mẫn nói.

“Nhưng mà mẹ, mẹ cũng biết tính ông mà, ông thích sĩ diện, nếu làm ông mất mặt trước bạn của ông thì chắc ông ăn không ngon ngủ không yên mất, thế chẳng phải ba với mẹ càng sốt ruột hơn sao?”

Vương Tiêu nói,

“Ôi, phải làm thế nào mới được, không thì Mẫn Mẫn, ngày mai con đi gặp cậu ta, sau đó trực tiếp từ chối rồi quay vềt”

Mẹ Vương Mẫn nói.

“Nhưng mà con sợ gặp phải bạn học của conl” Vương Mẫn nói.

Trước đây Vương Mẫn không nghĩ tới chuyện này, nhưng giờ Vương Mãn lại vô cùng quan tâm, lỡ như bị bạn học nhìn thấy thì làm thế nào?

“Vậy phải làm sao đây? Con vẫn không muốn đi saol"

Mẹ Vương Mẫn cũng lo lắng.

“Nhưng mà mẹ, con có một cách, để em con đi đi, em con cũng nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, hơn nữa tính cách cũng thẳng thần, từ chối cũng dễ hơn!”

Mẹ nói: “Vậy cũng được, Vương Tiêu, con đi thay chị con một chuyến đi, dù sao thì có bao giờ mẹ nói lại được miệng mồm con đâu!”

Vương Tiêu nói: “Đi thì đi, nhưng mà chị phải cho em thêm tiền tiêu vặt sau khi vào năm bai”

“Không thành vấn đề!”

Mọi người nói cười đồng ý.

Vương Tiêu thầm nói: “Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, để xem ngày mai, tôi không làm anh xấu hổ mà đi tìm cái chết thì tôi không phải là Vương Tiêu! Hừ hừi”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn