Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ừ thì, tôi đã hiểu rõ tình hình của anh, bây giờ anh vẫn chưa tìm việc đúng không? Có nghĩa là anh chưa có nguồn thu nhập! Hơn nữa, nghe nói anh mua nhà ở huyện Bình An nhưng công việc của tôi đã được chuyển đến thành phố Kim Lăng rồi, cũng có nghĩa là, không bao lâu sau, tôi phải đến thành phố Kim Lăng làm việc, vấn đề nhà ở, anh tính thế nào?”

Vương Tiêu hỏi.

Thầm nghĩ vào thẳng vấn đề sẽ tốt hơn.

“À à, nếu làm Kim Lăng thì tôi cũng có nhà ở đói”

“Cái gì? Anh có nhà ở Kim Lăng? Rộng bao nhiêu?”

Vương Tiêu tò mò hỏi. “Cụ thể rộng bao nhiêu thì tôi không rõ lắm, dù sao tôi cũng chỉ mới ở một hai lần, ha ha!” Trần

Khiêm cười trừ nói.

Trần Khiêm thấy cô gái này không giống như đến đây để xem mắt.

Hơn nữa cũng không muốn xem mắt.

Vì thế cũng nổi tính muốn trêu đùa, nghĩ muốn vờ ngớ ngẩn lừa cho qua chuyện này.

“Hừ, ra vẻ gì chứ, nếu anh có nhà thì sao không đến ở?” Vương Tiêu hừ lạnh nói.

“Tôi có thật mà, chỉ là không có thời gian đến ở thôi, hơn nữa, nhà trên đỉnh núi, một mình tôi ở thấy không quen nên giành lại cho vợ tương lai của tôi ở"

Trần Khiêm cười nói.

“Mẹ kiếp, ở trên đỉnh núi, chẳng lẽ anh trông rừng cho người ta à? Nên người ta mới cho anh một căn nhà?”

Vương Tiêu càng khinh thường hơn. “Vậy anh có xe không? Tôi nói cho anh biết, tôi phải đi làm ở Kim Lăng, xe thấp hơn ba trăm nghìn

là tôi không đi đâu!” Vương Tiêu lại nói.

“Xe thì cũng có, nhưng mà ngừng dưới chân núi!”

“Ngừng dưới chân núi, xe gì?” “Một chiếc Lamborghinil” Trần Khiêm nói.

“Láo toét! Mẹ kiếp, anh bị điên à? Trần Khiêm Vương Tiêu không chịu nổi.

Vốn dĩ Vương Tiêu còn tưởng rằng chẳng lẽ Trần Khiêm có nhà có xe ở Kim Lăng thật.

Kết quả, thì ra tên này đang chém gió.

Sợ rằng anh ta không biết mình và chị mình đã hiểu anh ta đến từng chân tơ kế tóc rồi?

“Tôi nói thật mà, không hề lừa cô đâu, cô không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác!”

Trần Khiêm nhún vai bất đắc dĩ.

Mình như vậy cũng đâu được xem như là không nghiêm túc đi xem mắt đâu, sau này ông cụ Ngô mà hỏi thì cũng có chuyện để trả lời.

“Tôi nói thẳng cho anh biết, người như anh, gia đình chúng tôi sẽ không xem trọng anh. Vốn dĩ cứ ngỡ tuy anh nghèo nhưng được cái thật thà, có thể xem xét việc cho anh vài cơ hội thể hiện, nhưng bây giờ, thôi đi, đồ rác rưởi!"

Vương Tiêu mắng. Sau đó đứng lên xoay người đi luôn.

Nhưng lại nghĩ, mẹ nó, hôm nay mình đến sớm, mà còn trang điểm nữa.

Mà kết quả sau khi đến, chưa kịp uống ngụm nước nào đã bị Trần Khiêm chọc tức rồi.

Vậy thì mình thiệt thòi quá.

Quan trọng là, mình phải làm rõ chuyện của chị mình.

Nếu để ông nội biết, nghe anh ta nói vài câu, mình không nể nang gì bỏ đi, chắc chắn ông nội sẽ tức muốn chết.

Huống chỉ, ông nội vẫn chưa biết mình đi thay cho chị nữa.

Cho nên cũng sợ sau khi về Trần Khiêm sẽ nói lung tung với ông cụ Ngô.

Nên định làm Trần Khiêm tự biết khó mà lui.

“Cô không đi à?” Trần Khiêm thấy cô ta lại ngồi xuống, kinh ngạc hỏi.

“Ai bảo tôi muốn đi. Sáng nay tôi còn chưa ăn sáng nữa, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhua, chẳng lẽ anh không biết mời à?”

Vương Tiêu khoanh tay nói.

“Ồ, không thành vấn đề!” Trần Khiêm thầm nghĩ, sao lại khó chơi quá vậy.

“Tôi muốn ăn hamburger, tôi muốn ăn khoai tây chiên, cánh gà, và còn pizza gà rán nữa, tôi muốn ăn hết!” Vương Tiêu nói.

“Cô ăn nhiều vậy hả?”

Trần Khiêm sợ hãi.

“Vậy anh có mời không?”

“Được rồi, tôi mời!”

Đi chọn mấy món bưng lại cho Vương Tiêu. Nhìn cô ta ăn.

Trần Khiêm đang nghĩ, nghĩ xem phải làm thế nào mới để cô ta ghét mình tự đi đây.

Thế thì lúc về cũng có thể báo cáo công việc. Có thể nói, bây giờ hai người đều đang suy nghĩ. Mà đúng lúc này.

“Ha ha, là cậu thật à? Ban nãy tớ đứng bên ngoài, thấy ai giống cậu!”

Hai chàng trai và hai cô gái bước từ bên ngoài vào, chụp Vương Tiêu đang ăn hamburger.

Làm Vương Tiêu hoảng sợ. “Các cậu... Sao các cậu lại đến đây?”

Mặt Vương Tiêu đỏ lên vội nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn