Thiên Mệnh Chí Tôn


“Thì đúng lúc đến đây ăn gì đó thôi mà, Tiêu Tiêu, đây là ai vậy?”

Một chàng trai bỗng nhìn về phía Trần Khiêm hỏi.

“À à, anh ta là bạn tớ, nếu các cậu bận thì cứ đi ăn trước đi!"

Vương Tiêu vừa nghe họ gọi cả tên mình ra.

Sốt ruột muốn chết.

Đây không phải ai khác mà là bạn cấp hai của mình, lại học chung trường đại học, không ngờ hôm nay sợ gì gặp nấy thật, lại gặp trúng các cô ấy.

“Đừng vậy chứ Tiêu Tiêu, nhanh giới thiệu cho bọn tớ đi, đây là bạn gì của cậu vậy? Hơn nữa, sao cậu lại gọi nhiều món ngon thế, chúng tớ phải biết!”

Vài người kích động nói.

“Tiêu Tiêu? Chẳng phải cô tên Vương Mẫn à?” Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.

“Vương Mẫn? Đó là chị của Tiêu Tiêu. Ừ ừ, mà chuyện gì xảy ra vậy? Anh không biết Vương Tiêu thì các người đang làm gì?”

Sau đó, mấy người này cũng ngơ ngác.

“Trần Khiêm anh câm miệng lại cho tôi!” Vương Tiêu sốt ruột đứng lên.

Sau đó kéo mấy người này sang một bên. Xem ra là muốn giải thích với các cô ấy rồi.

Mà Trần Khiêm thì cũng hiểu ra được chút gì đó.

Anh nhớ ông cụ Ngô đã từng nói Vương Mãn có một người em gái, nhỏ hơn cô ta hai ba tuổi.

Chẳng lẽ đây là Vương Tiêu, em gái của Vương Mẫn?

Buổi xem mắt ngày hôm nay, Vương Mãn không đến, mà sai em gái mình đi?

Chậc, mình nói mà, sao lại không hề có một chút thành ý khi xem mắt.

Vừa mới bắt đầu đã hỏi những vấn đề xảo trá như nhà và xe.

Sau đó, Vương Tiêu và vài người bạn đã quay lại.

Giờ phút này Vương Tiêu đen mặt: “Đúng vậy Trần Khiêm, tôi tên Vương Tiêu, Vương Mãn là chị của tôi, nhưng anh biết tại sao chị tôi lại để tôi đến không? Đó là cố ý để tôi thử anh, bởi vì từ sau khi ông nội tôi nói với chị tôi, chị tôi đã thật sự nghiêm túc nhưng hôm nay anh làm tôi thất vọng quá. Anh ăn nói lung tung, ban nãy, tôi đã nói những lời anh nói với tôi cho bạn tôi nghe, bọn họ có thể làm chứng anh khoác lác mạnh miệng!”

“Hơn nữa, gia cảnh của anh còn khó khăn hơn cả chúng tôi nữa, đúng không?”

Vương Tiêu đẩy trách nhiệm về phía Trần Khiêm.

“Đúng rồi đó, đúng rồi đó, thì ra đến đây xem mắt. Này, tôi nói anh trai này, anh biết chị Vương Mãn xinh đẹp đến nhường nào không? Anh cũng muốn được quen với chị Vương Mẫn à?”

Một chàng trai lạnh lùng nói.

“Hừ, lúc đó chị Vương Mẫn là hoa khôi của Nhị Trung chúng tôi, còn anh thì sao, chỉ là một trò hề của Nhất Trung thôi. Bây giờ anh còn lợi dụng tình cảm thế hệ trước, để người lớn hai bên mai mối, nhưng anh có nghĩ được rằng, nếu chị Vương Mẫn ở bên anh thì anh lấy gì nuôi chị ấy?”

Một cô gái nói: “Không nói đến những chuyện khác, nói đến chiếc túi mà tôi đang đeo đi, vài nghìn đúng không, chắc chắn chị Vương Mẫn còn muốn cái xịn hơn tôi nhiều, sao anh mua cho được?” Các cô gái dồn dập trách mắng.

“Cưng à, tớ thích chiếc đồng hồ cậu đang đeo hơn, chiếc này hơn mười nghìn lận đó, như vậy ra đường mới có thể diện được!”

Một cô gái khác thì kéo cánh tay chàng trai một cách thân mật.

Làm lộ đồng hồ trên cổ tay cậu ta.

Sau đó nhìn Trần Khiêm nói: “Trần Khiêm, anh ra ngoài mà không đeo đồng hồ à? Anh không biết bây giờ con trai đeo đồng hồ là tiêu chí của sự trưởng thành hả? Cho dù anh không mua nổi món đồ đắt tiền như vậy nhưng có thể đeo cái vài chục đồng mà?”

“Đúng đó, vậy mà cũng muốn xem mắt với chị Mẫn Mẫn hả?”

Trông có vẻ như các cô đã thương lượng xong xuôi.

Tất cả mọi người đều chỉa hướng về phía Trần Khiêm.

Toàn nói những lời mê giàu hám của.

Đám nhóc ranh này, không biết Trần Khiêm đã xem biết bao nhiêu kịch bản thích khoe tiền rồi.

Nhưng cũng không đến mức trả đũa.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn