Thiên Mệnh Chí Tôn


“Hôm nay tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi. Tôi đã đi nghe ngóng, trước đây anh học cấp hai thường hay bị người ta bắt nạt, hơn nữa hiện tại tôi gặp anh thì cảm thấy anh là kiểu người rất thành thực, thậm chí còn rất ngốc anh biết không!”

“Hi hi, nhưng mà không ngờ, lúc anh nóng lên trông đỉnh thật, ba người bọn họ thậm chí còn không đủ sức để đánh trả. Vả lại anh không biết đâu, bạn nấy anh ra tay rất tàn nhãn, biểu hiện đó đàn ông lắm luôn!”

Vương Tiêu lấy chân chạm vào Trần Khiêm.

Đúng vậy, Vương Tiêu thật sự đã nhìn Trần Khiêm với cặp mắt khác, lúc này trong lòng còn thấy cảm động.

Con gái mà, rất thích những chàng trai “man” như vậy, nhất là chàng trai đó vì bảo vệ mình mà trở nên nam tính.

Mà chẳng phải Trần Khiêm chính là chàng trai như vậy sao.

“Có một số chuyện cô không hiểu thôi, bình thường tôi không như vậy!”

Trần Khiêm nói.

“Tôi biết, tôi nhìn ra mà

Vương Tiêu bĩu môi.

“Được rồi, cô không sao rồi thì tự về nhà đi, tôi phải quay lại đó một chuyến!”

Trần Khiêm xoay người muốn đi. “Anh còn quay lại làm gì chứ?” Vương Tiêu vội nói.

“Phá nhiều bàn ghế của người ta như vậy mà không bồi thường àI”

Trần Khiêm nói.

“Haiz, anh đợi chút Trần Khiêm! Tôi còn có chuyện muốn nói mài”

“Cô còn chuyện gì nữa?”

“Tôi muốn nói, Trần Khiêm anh là người rất tốt!” Vương Tiêu mặt mày nghiêm túc nói.

Ha ha.

Cười khổ một tiếng, sau đó Trần Khiêm dứt khoát rời đi.

“Anh chàng này, mới đầu gặp thì không có cảm giác này. Nhưng sao bây giờ lại cho người ta cảm giác trên người anh ta có ánh hào quang vậy nhỉ?”

Vương Tiêu nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm rồi trong lòng lẩm bẩm.

Nhưng nghĩ đến cảnh vừa nấy Trần Khiêm vì giúp mình mà đánh nhau, Vương Tiêu lại cười ngọt ngào.

Vương Tiêu về đến nhà thì đã gần trưa rồi.

May mà ba mẹ không có ở nhà.

Chỉ có chị.

“Sao lâu như vậy mới về, chị gọi cho em còn tắt máy nữa, chẳng phải nói hai mươi phút là giải quyết xong sao?”

Lúc này Vương Mẫn hỏi.

Nhưng thấy em gái đi khập khiễng, trên bắp chân còn băng bó, thoáng chốc sững sờ:

“Này, em sao vậy? Đánh nhau với người khác à”

“Vâng, chị, là Tạ Lê, cô ta dẫn người đến chặn đường eml”

Vương Tiêu nói.

“Hừ, con điên đó, vênh váo cái gì chứ. Vậy... Tên nghèo rớt mồng tơi kia thì sao? Em gặp hay chưa?”

Vương Mãn lại hỏi đến chuyện của Trần Khiêm.

“Chị, chị làm gì mà gọi Trần Khiêm người ta là nghèo rớt mồng tơi chứ, chị còn chưa từng tiếp xúc với người ta, sao lại nói mấy lời cay nghiệt như vậy chứt”

Vương Tiêu lại cảm thấy hơi khó chịu.

Là thật sự có hơi có chịu.

Bởi vì khi cô ta cảm thấy một người rất tốt, nhưng người khác lại sỉ nhục họ, cho dù là chị của mình thì Vương Tiêu cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

“Ôi vãi, em sao vậy hả? Em gặp cậu ta rồi? Cậu †a thế nào? Đẹp trai không? Low không? Chắc. không phải là một người rất xấu xí đấy chứ?”

Vương Mẫn nói.

“Em không biết, em mệt rồi, em muốn về phòng nghỉ ngơi. Sau này chuyện của chị em không giúp chị nữa đâu!”

Vương Tiêu không vui đi thẳng về phòng.

“Sao thế nhỉ?”

Vương Mãn thấy thái độ của em gái đối với mình thì thật sự có hơi bối rối.

Lại nói đến Trần Khiêm. Sau khi quay về Dicos và xử lý sạch sẽ.

Thì đúng lúc ông cụ Ngô gọi đến hỏi chuyện gặp mặt thế nào.

Trần Khiêm bảo quay về rồi nói, sau đó mới về nhà ông cụ Ngô.

Nhưng vừa mở cửa ra.

Thì thấy Ngô Sảnh đang đứng ở cửa, hình như đợi ai đó.

Sau khi nhìn thấy Trần Khiêm thì cô ta đi về phía Trần Khiêm:

“Mẹ kiếp, đợi cậu lâu như vậy mà giờ mới về, cậu qua đây, tôi có chuyện nói với cậu...”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn