Thiên Mệnh Chí Tôn


“Có chuyện gì à?” Trần Khiêm hỏi. Ngô Sảnh nói: “Ngày mai cậu rảnh không?”

“Để làm gì? Có thể ngày mai tôi đi mua thức ăn!" Mốt là sinh nhật mình, đã để bà cụ Ngô nấu ăn rồi thì không thể để bà bỏ tiền ra mua thức ăn nữa, Trần Khiêm muốn tự mình đi mua.

“Hừ, mấy hôm nay cậu đều ăn cơm nhà ông bà nội tôi, cậu mua thức ăn gì nữa chứ. À à đúng rồi, mốt là sinh nhật cậu đúng không, tôi quên mất tiêu. Khụ khụ, tóm lại chuyện mua đồ ăn không có gì quan trọng, bây giờ có chuyện tốt đang đợi cậu đây, cậu gạt mấy chuyện khác sang một bên đi!”

“Cậu mà có chuyện tốt cho tôi sao?” Trần Khiêm cười khổ một tiếng.

Mặc dù lớn lên cùng với Ngô Sảnh, nhưng cũng vì như vậy cho nên từ nhỏ Ngô Sảnh đã chẳng thân thiện gì với Trần Khiêm rồi.

Bao gồm cả hiện tại cũng vậy.

Anh chị em bọn họ cũng không ít lần trêu chọc: Trần Khiêm.

Lúc nhỏ thì Trần Khiêm rất ghét mấy người nhóm Ngô Sảnh, nhưng bây giờ, cho dù có lúc Ngô Sảnh cũng mỉa mai anh thì anh cũng chỉ tức giận một chút rồi thôi.

Bình thường cũng chẳng tranh cãi gì nhiều với Ngô Sảnh.

Đều là vì nể mặt ông cụ Ngô với bà cụ Ngô.

“Hừ, cậu có ý gì hả, không biết tốt xấu gì cả. Tôi nói cho cậu biết, ngày mai bọn tôi đến khu thắng cảnh suối nước nóng ở trấn Tiểu Tuyền chơi, muốn gọi cậu đi cùng! Sau khi cậu về vẫn chưa đưa cậu đi đâu chơi cả, hiện tại trấn Tiểu Tuyền đã phát triển du lịch rồi, giờ bên đó rất thú vị!”

Ngô Sảnh nói.

“Tốt vậy à? Dẫn tôi đi chơi?”

Trấn Tiểu Tuyền chính là trấn mà Dương Mẫn Tuyết ở.

Xung quanh bao bọc bởi sông núi, quả thực là có suối nước nóng.

Hơn nữa cũng là một trong những dự án quan trọng trong lần khai thác này.

Trần Khiêm cũng muốn đi chơi.

Nhưng Ngô Sảnh đột nhiên lại mời như vậy khiến Trần Khiêm rất bất ngờ.

“Vớ vẩn, cậu có đi hay không thì bảo? Bao cậu ăn uống luôn!”

Ngô Sảnh khoanh tay đắc ý nói.

Trần Khiêm lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, cảm ơn cậu nhé, tôi không đi đâu!”

“Hả? Gái gì?” Ngô Sảnh không ngờ Trần Khiêm sẽ từ chối cô ta.

Theo tính cách của Trần Khiêm thì anh ta không nên lo sợ mà phải cảm thấy may mắn mới đúng chứ nhỉ?

“Tiểu Sảnh, Trần Khiêm đến rồi à? Hửm? Về rồi sao không vào trong, nhanh lên, cơm trưa xong hết rồi, mau vào ăn thôi, tiện thể nói về tiến độ của chuyện này thế nào rồi?”

Lúc này, ông cụ Ngô ra ngoài gọi Ngô Sảnh với Trần Khiêm vào trong.

Kết quả Ngô Sảnh lại lạnh mặt không nhúc nhích gì.

“Sao vậy Tiểu Sảnh? Ai lại chọc giận bà cô nhỏ con rồi!" Ông cụ Ngô cười khổ nói.

“Hừ, còn có thể là ai nữa, Trần Khiêm!”

“Nói xàm, sao Tiểu Khiêm chọc giận con được chứ?”

“Đúng vậy mà, hôm nay con có lòng tốt muốn hẹn cậu ta đi trấn Tiểu Tuyền chơi, cuối cùng thì sao, Trần Khiêm hoàn toàn không cảm kích, cậu ta nói không đi!"

Ngô Sảnh nói.

“Ha ha, Tiểu Khiêm à, nếu là thật thì cháu đi chơi với Tiểu Sảnh đi, có thể là Tiểu Sảnh muốn đi chơi với cháu đấy. Phong cảnh bên khu thắng cảnh suối nước nóng rất đẹp, cháu không có việc bận thì đi đi!"

Ông cụ Ngô lại thấy không có gì quan trọng, chỉ cảm thấy cháu gái mình đã thông suốt rồi.

Thấy mấy đứa hòa thuận với nhau ông cụ Ngô vui còn không kịp nữa là.

“Được thôi, ngày mai tôi đi!”

Trần Khiêm nghe ông cụ Ngô nói như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.

“Hừi”

Ngô Sảnh liếc Trần Khiêm một cái sau đó đi vào trong.

Bởi vì ngày mai phải ra ngoài chơi, có thể sẽ không đủ thời gian để đi mua thức ăn, cho nên buổi chiều Trần Khiêm đã đi siêu thị trên trấn để mua trước.

Đến sáng hôm sau.

Được Ngô Sảnh dẫn ra ngoài chơi.

Ngô Sảnh lái một chiếc Passat, đây là xe của ba cô ta.

Chở Trần Khiêm xuất phát đến trấn Tiểu Tuyền.

Đương nhiên Trần Khiêm sẽ không ngồi ở ghế phụ lái.

Cảm thấy trong xe có hơi bí bách.

Cho nên mở cửa sổ xe để thông thoáng một chút.

Nhưng không ngờ vừa kéo cửa xuống thì lại bị kéo lên.

Đưa mắt nhìn thì thấy là Ngô Sảnh kéo cửa sổ bên mình lên.

Mẹ kiếp! Cô gái chết tiệt này!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn