Thiên Mệnh Chí Tôn


Hai chàng trai gọi.

Ngô Sảnh với Lâm Duyệt dẫn Trần Khiêm đang mang theo một cái túi lớn một cái túi nhỏ đi qua.

“Sao giờ mới tới vậy Sảnh Sảnh, ôi, thật sự là tìm được người rồi à, được đấy, xem ra hôm nay chúng ta có thể vui chơi thoải mái rồi. Người anh em, vất vả cho cậu rồi!”

Một chàng trai bước lên ôm eo Ngô Sảnh, sau đó cười với Trần Khiêm.

Còn chàng trai kia thì lấy ra một điếu thuốc Tiểu Tô muốn đưa cho Trần Khiêm.

“Vu Cường, anh đưa thuốc cho cậu ta làm gì, cậu ta có hút đâu. Với lại cho dù có hút thì cũng không hút loại tốt như vậy đâu!”

Ngô Sảnh nói.

“Cậu ta tên Trần Khiêm, là người mà trước đây em có nói với mọi người đó. Hôm nay để cậu ta xách túi cho chúng ta, tới trưa cho cậu ta bữa cơm là được rồi!”

Ngô Sảnh lại kéo tay chàng trai nói: “Trần Khiêm, người đưa thuốc cho cậu là Vu Cường, ba mẹ đều làm ở Cục thủy lợi trên huyện, còn đây là Vương Hạo - bạn trai tôi, nhà có công xưởng!”

Nhất là sau khi giới thiệu xong Vương Hạo.

Ngô Sảnh lại đặc biệt chú ý tới biểu cảm của Trần Khiêm.

Muốn xem xem mình có một người bạn trai bản lĩnh như vậy thì Trần Khiêm sẽ có biểu cảm thế nào.

Không ngờ Trần Khiêm chỉ gật đầu. Mà rõ ràng vừa nấy cả Vương Hạo với Vu Cường cũng chỉ đơn giản là khách sáo với Trần

Khiêm chút thôi.

Chứ nói thật, hai người cũng đều quần áo là lượt và chẳng coi ai ra gì.

Sao lại nhìn ra à?

Bởi vì sau khi bọn họ đưa ba lô cho Trần Khiêm thì chạy đi mua nước.

Cuối cùng chỉ mua có bốn chai. Rõ ràng chẳng xem mình ra gì. Nhưng nghĩ lại thì thôi bỏ đi, xem như hôm nay

một mình mình đi ra ngoài chơi tận hưởng sông núi, coi như bốn người bọn họ không tồn tại.

Với lại Ngô Sảnh đang ở đây, mình cón có thể thế nào nữa chứ?

“Ôi Vương Hạo, khu thắng cảnh suối nước nóng hôm nay sao lại đông người vậy chứ? Hơn nữa còn đèn đóm giăng hoa nữa, ở đây đang làm gì vậy nhỉ?”

Ngô Sảnh tò mò hỏi.

“Vừa nãy anh với Vu Cường cũng thảo luận chuyện này, hôm nay đông người như vậy, hình như trong đó nhân viên đang rất bận rộn. Tình hình này, xem ra là sắp tổ chức sự kiện lớn, đặc biệt là nhà hàng lớn bên trong suối nước nóng. Vừa nấy anh hỏi bảo vệ, nghe nói là một số ông lớn ở Kim Lăng thuê lại nhà hàng, ngày mai sẽ tổ chức sự kiện lớn! Có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn sẽ đến! Thế nào, trấn Tiểu Cô với Tiểu Tuyền gần như vậy mà không nghe nói sao?”

Vương Hạo nói.

“Thật sự là không nghe nói đó! Nhưng mà không quan tâm, chúng ta vào trong chơi phần của chúng ta!”

“Vậy được, chúng ta đi thôi!”

Sau khi bàn bạc xong.

Thì cùng nhau đi mua vé.

Giá vé ở thị trấn kiểu này cũng không quá đắt, năm mươi tệ một vé.

Lúc nhóm Trần Khiêm đến mua vé thì thấy có vài người đang ở đó ồn ào rồi. Rõ ràng là đang cãi nhau với nhân viên bán vé.

“Dựa vào cái gì mà hôm nay không bán vé chứ, bọn tôi bốn năm người đều đã đến đây rồi, mấy người nói không bán là không bán à?”

Cô gái đứng đầu lạnh giọng nói. Nhóm này có ba nữ hai nam.

“Phải đấy, trang web của mấy người bây giờ. mới đăng tin, nhưng mà bọn tôi đều đã đến đây rồi!”

“Quả thật là ngại quá, chúng tôi cũng mới nhận được thông báo tạm thời vào mười lăm phút trước thôi. Bắt đầu từ hôm nay cho đến ngày mai, khu thắng cảnh sẽ không mở cửa cho khách tới tham quan, bởi vì có rất nhiều sự kiện đều đã bố trí rồi!”

Người nhân viên kiên nhẫn giải thích.

“Vậy mấy người khách mới vào lúc nãy thì sao, chưa thấy mấy người đuổi bọn họ ra mà. Dù sao tôi cũng không quan tâm, chỉ mới mười lăm phút, mấy người để bọn tôi vào cũng được mài!”

“Thật sự rất xin lỗi...”

Cứ giằng co như vậy.

“Ôi vãi chưởng, khu thắng cảnh đóng cửa rồi, mẹ nó, biết vậy lúc nãy anh với Vu Cường đến mua

vé luôn là được rồi!”

“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào đây Vương Hạo?”

Ngô Sảnh thất vọng nói.

“Ha ha, thế này đi, anh gọi cho ba anh, bảo ông ấy tìm quan hệ thử xem!”

Vương Hạo lấy điện thoại ra nói.

Vu Cường cũng nói: “Anh cũng gọi cho ba anh, ba anh quen phó giám đốc ở đây!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn