Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ừừ, Vu Cường, em tin anhl” Nói xong, cả hai người đều gọi điện thoại

Ngô Sảnh lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Vương Hạo.

“Cậu đưa túi của tôi đây!” Lâm Duyệt thấy vậy vội tìm Trần Khiêm lấy túi.

“Cậu thật là, mau lên đi, sao lại lề mề như vậy chứt”

Trần Khiêm đặt cái túi lớn xuống rồi tìm cái túi nhỏ của cô ta.

Bị Lâm Duyệt mắng một trận. “Tìm thấy rồi!” “Mau đưa cho tôi, lề mề!”

Trần Khiêm vừa lấy ra Lâm Duyệt mắng một câu rồi đi về phía Vu Cường.

Cô ta cũng muốn lấy khăn giấy lau mồ hôi cho. Vu Cường.

Mẹ kiếp, người gì thế không biết! Trần Khiêm kiềm nén tức giận. Hình như Lâm Duyệt rất thích Vu Cường. Cho nên mới bàn bạc với Ngô Sảnh cùng nhau ra ngoài chơi.

Hai người cùng nhau tác hợp cho Lâm Duyệt với Vu Cường.

Chính là như vậy.

Không ngờ Lâm Duyệt này có tính theo đuổi mục tiêu mạnh thật đấy.

Giống như thế giới này, ngoài Vu Cường ra thì chẳng còn ai có thể lọt được vào mắt cô ta nữa cả.

Nhưng mà bèo nước gặp gỡ, Trần Khiêm chẳng tội gì phải vì cô ta mà nổi giận cả.

“Thế nào rồi Vương Hạo? Bác trai nói thế nào?” Ngô Sảnh hỏi.

“Ôi, ba anh nói ông ấy cũng hết cách rồi, không liên lạc được với người bên này, hỏi Vu Cường thử xem thế nào?”

Vu Cường cũng đã gọi xong.

“Vu Cường, thế nào rồi?”

Ngô Sảnh nói.

Dù sao thì bây giờ người ta không mua được vé nữa, nếu bọn họ có thể mua được vé vào vậy thì rất vinh hiển.

“Ba anh bảo anh đợi, ông ấy đang liên lạc với phó giám đốc bên này!”

Vu Cường nói.

Trần Khiêm ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột thay bọn họ. Khu thẳng cảnh suối nước nóng này chẳng phải của ai khác mà chắc chẳn là tập đoàn của mình phát triển.

Nhưng mà Trần Khiêm thấy tất cả những người ở bên trong đó mình hoàn toàn không quen biết.

Chắc đều là người địa phương và đội ngũ nhân viên ban đầu của khu thắng cảnh suối nước nóng.

Nếu không thì bảo vệ thấy mình đứng đây cũng sẽ không làm ngơ như đang xem phim thế kia.

Nhưng hôm nay mặt trời nắng gắt, lại còn xách nhiều đồ như vậy.

Trần Khiêm mất kiên nhẫn: “Này này, rốt cuộc chúng ta có vào không vậy, tôi đứng cả nửa ngày rồi!"

“Mẹ kiếp, cậu vội cái gì, đợi ở đó đi, Vu Cường đang tìm quan hệ, ngậm cái miệng của cậu lại!”

Ngô Sảnh hơi cáu nói. . Truyện Mạt Thế

Nhưng đợi mười phút, Trần Khiêm vừa nóng vừa khát, ở đây còn không có chỗ để tránh nắng.

Ngô Sảnh cũng không để mình vào xe đợi. Mẹ nó, thật tốn công mà!

Trần Khiêm sốt ruột, thế là nhắn cho Lý Chấn Quốc một tin, bảo ai đó đến đón bọn họ vào trong.

Không thể cứ ở đây tốn sức được.

Lý Chấn Quốc lập tức trả lời lại là đã nhận được.

“Vâng vâng, được rồi ba! Con biết rồi!”

Bên kia, Vu Cường cúp điện thoại.

“Lần này chú nói thế nào?” Vương Hạo hỏi.

“Ba tôi liên lạc với phó giám đốc Vương ở đây rồi, nhưng cả phó giám đốc Vương với giám đốc đều không ở đây, nói là đã ra ngoài mua hàng rồi. Nhưng mà ba tôi nói, chúng ta có thể vào được hay không thì phải xem phó giám đốc Vương sắp xếp thế nào, nếu như thực sự không vào được thì tôi cũng hết cách!”

Vu Cường nói.

Một nhóm những khách đến tham quan khác nhìn Vu Cường.

Nhân viên nhìn bọn họ xin lỗi: “Mọi người cũng đừng khăng khăng như vậy nữa, trời nóng như vậy mọi người nên về trước đã, hôm nay chắc chẩn...

Còn chưa nói xong thì điện thoại phòng bán vé vang lên.

“Phải! Vâng vâng, được được được, tôi biết rồi!”

Sau khi cúp điện thoại, nhân viên đổi sang vẻ mặt cung kính nói với nhóm Vu Cường: “Giám đốc tự mình gọi đến nói là mời mọi người vào trong, hôm nay mọi người đều được miễn phí!”

Nhân viên cũng không ngờ, nhóm Vu Cường gọi điện thoại thật sự có hữu ích như vậy? Dù sao thì ban nãy Vu Cường với Vương Hạo cũng nói là sẽ tìm quan hệ.

Nhưng không ngờ là lại có quan hệ mạnh như vậy, giám đốc đích thân mời rồi.

“Whoal Là giám đốc đích thân nói luôn!”

Ngô Sảnh với Lâm Duyệt mặt đầy phấn khích. Lâm Duyệt lại nhìn Vu Cường đầy sùng bái.

Lúc này.

Cô gái đứng đầu tiên của nhóm kia đi đến trước mặt Vu Cường nói: “Anh đẹp trai, anh có thể nói một câu cho bọn tôi vào với được không? Bọn tôi tự mua vé vào cửa!”

Cô gái đó cũng rất sùng bái nhìn Vu Cường.

“Được thôi người đẹp, mọi người cũng vào đi!” Hôm nay Vu Cường rất vui, không nghĩ là ba mình lại giỏi giang như vậy.

Tìm phó giám đốc Vương, cuối cùng phó giám đốc Vương lại tìm giám đốc, quả thật là tăng thêm thể diện mà.

Lúc này, một đoàn mười mấy người mới vào khu thắng cảnh.

Tại sảnh bán vé.

Một nữ tiếp tân hỏi nhân viên đã nghe điện thoại: “Chuyện gì vậy nhỉ, thật sự là giám đốc đích thân nói à?”

“Không phải vậy, nói là có khách quý đang ở đây, bị chúng ta chặn lại không cho vào, bảo chúng ta tiếp đón cho tốt, đừng có gây ra sơ suất nào!”

“Được rồi, tôi biết rồi


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn