Thiên Mệnh Chí Tôn


“Hừ, tôi thèm quan tâm cô ta là ai chắc. Tóm lại cô ta làm canh bản lên người tôi nên tôi đánh cô ta, chẳng phải chỉ là một đứa phục vụ thôi sao, có gì mà ghê gớm!”

Lâm Duyệt nói.

Tất nhiên là giờ cô ta có chỗ dựa để mà ngang ngược như vậy.

Dù sao thì ở đây rõ ràng Vu Cường có quyền có thế.

Với lại hôm nay đã bị cô gái Vương Mẫn kia giành hết sự chú ý rồi, Lâm Duyệt rất không vui.

Bây giờ, mình lại bị người ta làm bắn canh lên người, chỉ dạy dỗ cô ta một chút, cuối cùng lại bị quản lý đại sảnh chất vấn.

Thật là... Tóm lại bây giờ Lâm Duyệt như sắp nổ tung rồi.

“Quân Duyệt, em đừng khóc, bây giờ chị gọi cho giám đốc Vương, để ba em đến giải quyết!”

Cô gái Vương Quân Duyệt này chính là con gái của giám đốc Phòng Xúc tiến đầu tư khu thắng cảnh, hiện tại cũng chính là người lập kế hoạch chính cho các sự kiện của khu thăng cảnh.

Hơn nữa còn là người ở Kim Lăng cử đến.

Đương nhiên là rất đỉnh rồi.

Nếu so với giám đốc khu thắng cảnh này thì đỉnh hơn nhiều.

Chẳng qua là nghỉ hè không có việc gì làm bên Vương Quân Duyệt đến đây làm thêm để trải nghiệm cuộc sống mà thôi.

Trùng hợp hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đến đây làm, còn phải xin ba rất lâu mới cho đến chơi, cuối cùng lại bị đánh.

“Gọi đi gọi đi, tôi có anh Cường rồi nên chả sợ gì mấy người đâu!" Lâm Duyệt kéo cánh tay Vu Cường.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Vu Cường.

Vu Cường rất sĩ diện, đặc biệt là bây giờ Lâm Duyệt rõ ràng đang ỷ vào quyền thế của mình để mà ngang ngược.

Cho nên lúc này mới lạnh lùng đứng lên: “Nhà hàng mấy người được thật đấy, được, tôi xem cô gọi ai đến! Lâm Duyệt, em đừng sợ, anh cũng chỉ cần một cú điện thoại thôi!”

Vu Cường nói.

Sau đó, người bên phía kia bắt đầu gọi điện thoại.

Lâm Duyệt thì cứ măng chửi mãi không ngừng.

Không lâu sau thì ba chiếc Audi A6 màu đen phanh gấp dừng ở trước cửa nhà hàng.

“Ai đánh con gái tôi, mẹ kiếp, tôi xem là ai không muốn sống nữa đấy!"

Một người đàn ông trung niên mặc vest, dẫn theo bảy tám người nữa xông thẳng vào.

Hùng hùng hổ hổ, rõ ràng rất ghê gớm. Nhìn thì có vẻ như là dân xã hội.

Lúc này Lâm Duyệt hơi sợ, nhìn về phía Vu Cường với ánh mắt cầu cứu.

“Giám đốc Vương, là cô ta tát Quân Duyệt một cái!"

Quản lý đại sảnh lập tức chỉ Lâm Duyệt rồi nói.

“Mẹ nó, tôi thấy cô ăn gan hùm mật gấu rồi đấy, bắt cô ta qua đây cho tôi!”

Giám đốc Vương đột nhiên vẫy tay, vệ sĩ hành động ngay lập tức.

Lúc này Vu Cường đứng lên đi qua, trưng ra vẻ mặt như rất sành đời: “Ha ha, giám đốc Vương đúng không, việc này có thể là có hiểu lầm rồi, hay là tôi gọi cho phó giám đốc Vương của khu thắng cảnh nhé? Nhưng giám đốc bên này đã bảo bọn tôi đến chơi! Nếu có xung đột thì mọi người đều chẳng đẹp mặt gì! Ông nói có phải không?”

Đương nhiên Vu Cường cũng có ô dù vững chắc.

Bây giờ cứ lấy quan hệ của mình ra trước, sau đó xem thử vị giám đốc Vương này nói thế nào.

“Cái đầu mẹ mày đấy, Tiểu Lý Tiểu Vương đó thì là cái thá gì, mày lấy mấy người đó ra để dọa tao sao? Con mẹ mày, mở to mắt ra mà xeml”

Chát!

Giám đốc Vương đưa tay tát thẳng vào mặt Vu Cường.

Cái tát này rất mạnh, xém chút nữa là Vu Cường bị đánh ngã.

“Vu Cường!” “Anh Cường!”

Vương Mẫn với Lâm Duyệt cùng lúc kêu lên.

“Hừ, tôi còn thắc mắc sao mấy người lại ngang tàng như vậy, cậu ta còn cho rằng khu thằng cảnh này, giám đốc Lý với phó giám đốc Vương có quyền lắm à, ha ha, vậy là mấy người không biết rồi, hai người bọn họ làm việc gì cũng phải xem sắc mặt của giám đốc Vương đấy!”

Lúc này quản lý đại sảnh lạnh lùng nói. “Cái gì?”

Ban đầu còn đang muốn đánh trả thì nghe đến đây, Vu Cường sững sờ.

Phó giám đốc Vương còn phải nể mặt người này?

Lúc này, Lâm Duyệt đã hét lên.

Bởi vì có hai người vệ sĩ đi qua kéo tóc cô ta, giáng cho cô ta vài bạt tai.

Hiện trường mất kiểm soát.

“Nói cho mấy người biết, hôm nay mấy người động vào con gái tôi, việc này chưa xong đâu, có một người thì tính một người, ai cũng đừng hòng chạy thoát!”

Giám đốc Vương xót con gái, lập tức đỏ mắt nói.

Không ngờ đến ăn một bữa cơm lại xảy ra chuyện thế này.

Ngay cả nhóm Ngô Sảnh cũng không tránh khỏi liên quan.

“Giám đốc Vương, bọn tôi không có đánh con gái ông mài”

Vương Hạo hoảng sợ vội nói.

Mấy người vệ sĩ này ra tay quả thật quá mạnh rồi. Rõ ràng Vương Mẫn lớn hơn nhóm Trần Khiêm một chút nhưng cũng bị dọa sợ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn