Thiên Mệnh Chí Tôn


Sở dĩ bây giờ Trân Khiêm đứng lên.

Là vì thực sự không muốn để Vu Cường với Lâm Duyệt tiếp tục ra vẻ như vậy nữa.

Mà vừa rồi Trần Khiêm cũng chợt nhớ ra vị giám đốc Vương này chẳng phải là Vương Bưu đó sao.

Hôm sinh nhật Lâm Y Y, Vương Bưu chính là người phụ trách lo liệu sinh nhật cho Lâm Y Y.

Hôm đó mình cũng bị Trần Lâm giày vò không dứt, cho nên chỉ đơn giản trò chuyện với Vương Bưu vài câu.

Hơi có ấn tượng, nhưng không quen thuộc lắm.

Bây giờ cũng vì mình khiêm tốn cho nên Lâm Duyệt với Vu Cường mới trở nên hống hách như vậy.

Ha ha, nếu như là bạn của mình thì cũng thôi đi, đằng này hai người lại chẳng phải bạn mình.

Vậy thì tại sao mình phải khiêm tốn mà ngồi nhìn hai người này ra vẻ đánh người của mình chứ.

“Cậu... Cậu Trần, là... là cậu sao?”

Lúc này Vương Bưu đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để bị đánh rồi, nhưng khi nhìn rõ Trần Khiêm thì cả người Vương Bưu như thể muôn sóng cuộn trào vậy.

Vừa nấy, mình tức giận chẳng qua là vì con gái bị đánh, sự chú ý đều dồn hết vào Lâm Duyệt với Vu Cường rồi, Vương Bưu hoàn toàn không nhìn tới những người khác.

Nhưng bây giờ, cậu Trần lại đang ở đây!

Chết tiệt, giờ thì thông suốt rồi.

Vương Bưu còn băn khoăn, sao từ trước đến giờ chưa từng nghe nói Vu Đức Long lại có chỗ dựa chắc như vậy.

Hóa ra nói cậu Trần là khách quý thì quá đúng

Mà Tổng giám đốc Lý không muốn tiết lộ thân phận của cậu Trần, cho nên không nói rõ với giám đốc Vương, vì vậy mới khiến cho nhân viên hiểu lầm rồi.

“Ừ ừ, tôi đến chơi!”

Trần Khiêm cười khổ gật đầu.

Nhóm Ngô Sảnh cũng hoàn toàn sững sờ, chuyện gì thế này? Ông ta quen Trần Khiêm sao?

“Hừ, mấy người nói xong chưa? Tôi chẳng quan tâm đâu, ông đánh tôi thì tôi phải đánh lại ông!” Lâm Duyệt vẫn đang tức giận. Chát!

Vừa mới đi tới thì bị Vương Bưu giáng một bạt tai.

“Để tôi đánh tiếp!”

Bây giờ có Trần Khiêm chống lưng, đương nhiên Vương Bưu chẳng quan tâm gì nữa cả.

Tất nhiên trước khi ra tay mình đã nhìn sắc mặt của cậu Trần rồi, cậu Trần né tránh ánh mắt của mình, cũng có nghĩa là cậu Trần ủng hộ mình đánh người.

Nhân viên cũng lo sốt vó.

Vương Bưu cung kính đi qua phía Trần Khiêm: “Cậu Trần, nếu biết cậu đến, thì đã trực tiếp dặn dò nhân viên tiếp đón là được rồi, còn để cậu tốn công gọi cho Tổng giám đốc Lý!”

“Không sao, cũng là chuyện bất ngờ thôi. Tôi thấy bọn họ không vào được, mà tôi thì lại không muốn ở bên ngoài phơi nắng nên tìm người để họ vào thôi!”

Trần Khiêm cũng giải thích toàn bộ sự việc.

“Cái gì? Trần Khiêm, người cho bọn tôi vào là cậu?”

Ngô Sảnh khó mà tin được nói.

Vương Mãn cũng lộp bộp trong lòng.

Tin hay không đây.

Nhưng bây giờ nghe cũng có thể hiểu được những lời Trần Khiêm với giám đốc Vương Bưu này đang nói, hình như các mối quan hệ của Trần Khiêm rất mạnh.

Hơn nữa Vương Bưu ngạo mạn này lại gọi cậu ta là cậu Trần?

Còn cung kính như vậy?

Tất cả các cô gái đều nhìn Trần Khiêm với ánh mắt khác.

Mới đầu chẳng có ai xem trọng cậu ta cả, nhưng cuối cùng người đưa mình vào trong này lại là cậu ta?

Nghĩ cũng phải, người Vu Cường tìm là phó giám đốc Vương, sao giám đốc có thể chạy đến cung kính sắp xếp cho mọi người được chứ?

“Cậu Trần..” Vương Bưu có vài lời muốn nói với Trần Khiêm.

“Ừ ừ, giám đốc Vương, chú về phòng làm việc đợi tôi, lát nữa tôi qua tìm chú!” Trần Khiêm dứt khoát cắt ngang lời ông ta.

“Vâng vâng thưa cậu Trần!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn