Thiên Mệnh Chí Tôn


“Trần Khiêm, xin lỗi...”

Lý Thi Hàm với Giang Tuyết Tinh đồng thanh nói.

Khuôn mặt đầy vẻ hổ thẹn. “Không sao!” Trần Khiêm chỉ cười nhạt.

Mặc dù bây giờ thái độ của Trần Khiêm đối với bọn họ vẫn không tệ, nhưng nói thật cũng đâu còn kiểu cảm tình như trước đây nữa.

Trần Khiêm chỉ đối đãi với bọn họ như người quen mà thôi, ngoài ra không còn gì khác.

Lý Thi Hàm với Giang Tuyết Tinh cũng hiểu được sự thờ ơ trong lời nói của Trần Khiêm. Đúng vậy, không thể quay về trước đây được nữa! Trong lòng hai người như có một nỗi đau không giải thích được.

Nếu như mình vẫn giữ mối quan hệ với Trần Khiêm, vậy thì không biết tình hình bây giờ tốt hơn tưởng tượng bao nhiêu!

Sau đó Trần Khiêm cũng không nói gì nhiều với bọn họ nữa.

Xem thời gian thì thấy đã đến chiều rồi, mình cũng nên quay về để chuẩn bị thôi.

Lần này quay về, không biết Ngô Sảnh đã chạy đâu mất tiêu, chắc là đã đi trước rồi.

Trần Khiêm cũng không thể đi bộ về nhà. Thế là lái chiếc Audi A6 của công ty về. Vừa đến cổng.

Trần Khiêm lại chạm mặt một người quen. Đang cầm túi, hình như là đang đợi xe.

Là một cô gái.

Mà cô gái này không phải Vương Mẫn thì là ai nữa chứ.

Vì cửa sổ xe của Trần Khiêm đang hạ cho nên lúc anh muốn nâng cửa xe lên đi luôn thì Vương Mãn cũng nhìn thấy Trần Khiêm.

“Trần Khiêm?”

Hơn nữa Vương Mẫn còn gọi thẳng tên của Trần Khiêm.

Làm cho Trần Khiêm muốn đi cũng không đi được.

Nói thật là Trần Khiêm không có ấn tượng tốt với cô gái này.

Mình đi xem mắt, bởi vì ghét bỏ mình cho nên bảo em gái cô ta đến thay.

Thế này thì là một sự sỉ nhục rất lớn đối với mình.

Cho nên hôm nay, Trần Khiêm chưa từng chủ động nói với cô ta câu nào cả.

“Cô có việc gì sao?”

Thấy Vương Mẫn đi đến bên cạnh xe mình, Trần Khiêm lạnh nhạt hỏi.

“Hôm nay cảm ơn anh nhé, nếu không có anh, thì bọn tôi cũng không vào trong chơi được. Những người đó đều là đồng nghiệp của tôi, có mấy người đã về rồi!"

Lúc này có một cô gái đang đứng bên cạnh Vương Mẫn.

“À à, không có gì, không cần cảm ơn tôi đâu. Nếu như theo ý của tôi thì sẽ không để mấy người vào đâu, là Vu Cường giúp mấy người vào mài”

Ha ha.

Trần Khiêm không cần phải nể mặt cô gái này, vì vậy nên lời nói cũng lạnh lùng không chút khách sáo.

Mặt Vương Mãn đầy vẻ xấu hổ. Đương nhiên cô ta biết rõ vì chuyện xem mắt cho nên có thể nói là xuất hiện khoảng cách với Trần Khiêm.

Hơn nữa việc mình làm quả thực là hơi quá đáng.

Chỉ cảm thấy có lỗi.

Vốn dĩ mình cũng không cần phải chào Trần Khiêm để rồi tự làm bẽ mặt mình thế này.

Xem như người lạ, ai cũng không nói với ai câu nào chẳng phải rất tốt sao? Đó chẳng phải là điều mình luôn muốn sao?

Nhưng sau việc ban nãy thì đã trở nên khác rồi.

Vương Mãn không cam tâm để như vậy.

Phần lớn tâm lý của con gái đều giống nhau cả.

Anh! Chỉ là một chàng trai mà tôi coi thường, không lọt được vào mắt tôi mà thôi. Nếu như cả đời

này anh cứ tầm thường không có chí tiến thủ, không là gì cả thì tôi sẽ rất vui vẻ.

Nhưng ngàng vạn lần không nên đó là chàng trai bị cô ta loại từ vòng gửi xe lại có năng lực đến thế.

Như vậy rất khó chịu.

Cho nên thấy Trần Khiêm lái Audi ra, nhưng lại không có một chút ý định nào là muốn chào hỏi

mình, Vương Mãn vô cùng khó chịu.

“Chuyện mà anh nói, tôi vô cùng xin lỗi anh, là tôi không đúng!”

Vương Mẫn cần môi nói.

“Không cần phải xin lỗi đâu, nói thật là chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì, cô không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây!”

Trần Khiêm nhàn nhạt nói.

Nhấn chân ga, Trần Khiêm dứt khoát rời đi.

Khiến cho Vương Mãn vừa xấu hổ vừa tức giận, thật sự là lần đầu tiên bị con trai coi thường như vậy.

Hốc mắt như sắp đỏ lên đến nơi.

Nhất là anh ta trở nên có bản lĩnh, giỏi giang như vậy nhưng cuối cùng lại phớt lờ mình.

Lúc đi ngang qua trấn Tiểu Tuyền và trấn Tiểu Cô mà mình ở.

Trần Khiêm phát hiện ra một số điểm kì lạ, đó là trên trấn có rất nhiều xe sang.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn