Thiên Mệnh Chí Tôn


Hai cặp vợ chồng trung niên với một chàng trai trẻ đi ra.

Thì đúng lúc nhìn thấy Khương Nhiên Nhiên đang nói chuyện với Trần Khiêm.

Lúc này, người đàn ông trung niên lạnh giọng nói, sau đó đi qua.

Đương nhiên người đàn ông trung niên này chính là Khương Vệ Đông.

“Ba, ba làm gì vậy chứ, con mua giúp Trần Khiêm ít đồ thôi!" Khương Nhiên Nhiên càu nhàu nói.

“Cái gì? Con còn mua đồ giúp cậu ta? Hừ, cho dù có vứt đi thì cũng không cho cậu ta!”

Khương Vệ Đông giật lấy sợi dây sau đó ném xuống đất.

Lần trước, Khương Vệ Đông đã hạ mình xuống để đến xin Trần Khiêm giúp đỡ tìm mối quan hệ, cuối cùng Trần Khiêm lại dứt khoát phớt lờ ông ta.

Khiến cho Khương Vệ Đông vô cùng tức giận. “Đúng vậy Nhiên Nhiên, chẳng phải đã nói với

con đừng có qua lại với cậu ta rồi sao, sao con cứ không chịu nghe lời thế nhỉ?” . Truyện Mỹ Thực

Đường Lan cũng đi qua, khinh bỉ nhìn Trần Khiêm rồi nói.

“Chú Khương, đây là ai vậy?” Lúc này chàng trai trẻ đó cũng đi qua hỏi.

“Là con trai của một người quen trước đây, sống ở trấn Tiểu Cô này!”

Khương Vệ Đông mỉm cười nói.

“Lão Khương à, sao lại thấy ông với người thanh niên này có hiểu lầm ấy nhỉ?”

Người đàn ông trung niên kia lên tiếng hỏi.

Sở dĩ lần này bọn họ cùng nhau đến, ngoài chuyện kia ra thì còn một mục đích nữa, đó là tác hợp cho con trẻ hai bên.

Lúc này thấy Nhiên Nhiên với chàng trai trẻ xa lạ này hình như cũng không tệ, thấy con trai cũng quan tâm đến vấn đề này, cho nên người đàn ông trung niên mới hỏi một câu.

“Ha ha giám đốc Vương, đâu chỉ là hiểu lầm, quả thực là người này không có một chút lịch sự nào cả. Lần trước lão Khương nhà tôi đi tìm cậu ta, cuối cùng ngay cả cái bóng của cậu ta cũng chẳng thấy đâu, làm nhà chúng tôi mất công một chuyến!”

Đường Lan tức giận nói.

“Hừ, Nhiên Nhiên về đây, sau này còn để ba thấy con nói chuyện với những người thấp kém thì đừng có trách ba không khách sáo với conl”

Khương Vệ Đông lạnh lùng nói.

Nói xong còn giẫm lên sợi dây điện mà Khương Nhiên Nhiên mới mua.

“Ông Khương!” Lúc này Trần Khiêm không nhịn được nói.

Đương nhiên, Trần Khiêm sẽ không gọi người này là chú nữa.

“Hừ, cậu có việc gì?” Khương Vệ Đông lạnh lùng nói.

“Lần trước tôi quyên góp cho ông năm trăm nghìn tệ cũng được xem là đã giúp ông rồi, ông nói tôi như vậy, nếu như truyền ra ngoài sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt đâu nhỉ? Ngoài ra, cô Đường nói lần trước các người tìm tôi, để các người mất công đi một chuyến, chẳng lẽ ông Khương quên rồi sao, năm tôi lên cấp ba, tôi với ba tôi đến dưới lầu nhà mấy người đợi ba bốn tiếng đồng hồ mới gặp được ông, ông chỉ nói một câu không rảnh rồi đuổi tôi với ba tôi đi rồi?

Thế nào? Mấy người mất công một chuyến thì là tôi sai à?”

Trần Khiêm nói.

“Hừ, có ý gì? Lão Khương nhà tôi là vì bận, ai có thời gian đâu mà đi quan tâm đến ba con hai người. Xem ra lúc đầu không quan tâm đến mấy người là đúng đắn mài! Vô dụng hết biết!”

Đường Lan mắng.

“Ôi, xem ra hiểu lầm rất phiền phức nhỉ, vốn còn muốn để anh chàng nhà quê này dẫn chúng ta đi dạo xung quanh, xem như một hướng dẫn viên, giờ thì thôi bỏ đi!”

Chàng trai trẻ đó khinh thường cười.

“Còn làm hướng dẫn viên, thân phận chúng ta là gì chứ, muốn tìm thì cũng phải tìm người chuyên nghiệp một chút, hừ!”

Người phụ nữ trung niên kia thấy Đường Lan với Khương Vệ Đông rất ghét người này, cho nên mình cũng ghét luôn.

Lời nói cũng rất cay nghiệt.

Trần Khiêm không tức giận mà ngược lại còn cười nhạt.

“Được, tương lai còn dài mà, ông Khương, sau này gặp lại!”

Lúc này, Trần Khiêm dứt khoát lại xe đi. Lúc Trần Khiêm lái xe.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn