Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc này, thầy Vương lên tiếng: "Trần Khiêm, em cũng lớn rồi, có thể uống rượu rồi. Hôm nay nhân dịp này, em uống với thầy một ly nhé?"

"Thầy Vương, lát..."

Trần Khiêm đang định nói ra.

"Ôi chao! Nhiều người tới nhỉ! Hôm nay các cậu thật nể mặt Trần Siêu này. Nào nào, bên trên tớ đã thu xếp xong cả rồi, mọi người vào phòng riêng trò chuyện nhé?"

Trần Siêu cất lời.

Sau đó anh ta nhìn thấy thầy Vương và Dương Khả.

Trần Siêu bước tới, tươi cười nói: "Thầy Vương, cô Dương vào trong ngồi đi ạ? Cậu cũng tới à? Được

thôi, vào cùng chứ?”

Trần Siêu hơi bất ngờ khi trông thấy Trần Khiêm.

Nhưng anh ta cũng chỉ chào hỏi qua loa.

"Hạ Hạ, đến đây nào, cậu không thấy thầy chủ nhiệm lớp ta đã đến rồi sao?"

Lúc này, Trần Siêu gọi Vương Tuyết.

Trông thấy Vương Tuyết được Trần Siêu nắm tay đi tới.

Đám bạn cấp hai không biết chuyện đều ngạc nhiên.

Trời ạ, thì ra bây giờ Vương Tuyết và Trần Siêu đã thành đôi?

Trần Khiêm cũng bất ngờ. Nếu còn tiếp tục ở lại đây thì hơi lúng túng.

Nhưng thầy Vương đang cầm tay mình, không thể bỏ về được.

Đợi lên trên rồi nói với thầy Vương một tiếng vậy.

Trần Khiêm nghĩ thầm.

Sau khi mọi người vào phòng riêng, các bạn học nói đủ chuyện trên trời dưới bể.

Theo lệ thì từng người sẽ nói sơ qua về tình hình hiện tại của mình.

Đương nhiên trong số này, người có cuộc sống tốt nhất là Trần Siêu.

Anh ta chưa học xong cấp ba đã ra ngoài làm việc, học về xe tải với một ông chú nào đó.

Bây giờ anh ta dựa vào cơ sở trong nhà mua hai chiếc xe tải, mở một công ty vận tải quy mô nhỏ.

Xem như ngầu nhất trấn rồi. Hèn chỉ Vương Tuyết chọn ở bên Trần Siêu.

"Chậc chậc chậc, Hạ Hạ ở bên anh Siêu đúng là may mãn, được làm bà chủ rồi ha hal"

"Phải đó, Hạ Hạ xinh đẹp như vậy, chẳng trách tốt số thết" Các bạn học hâm mộ.

"À đúng rồi Trần Khiêm, bây giờ cậu đang làm gì?”

Lúc này, Trần Siêu nhìn sang Trần Khiêm. Thời cấp hai, hai người không hay qua lại.

Nhưng chắc chắn Trần Siêu cũng biết chuyện của Trần Khiêm và Vương Tuyết.

Bạn trai cũ và bạn trai hiện tại gặp nhau là ngứa mắt, Trần Siêu cũng vậy.

Chủ yếu là anh ta thấy Trần Khiêm mặc đẹp quá, còn đẹp hơn cả mình.

Nên mới dò hỏi.

Thầy Vương cũng nhìn về phía Trần Khiêm. "Bây giờ tôi tự làm kinh doanhl"

Trần Khiêm đáp.

"XI

"Ha ha ha, trời ơi, Trần Khiêm làm kinh doanh?"

Có bạn nữ phì cười.

"Kinh doanh cái gì? Không phải bán bít tất các kiểu trong chợ đêm chứ? Ha ha!"

"Ha ha, thật là, người khác làm kinh doanh cậu cũng làm kinh doanh. Trần Khiêm à, không phải bọn tôi nói cậu đâu, nhưng cậu phải tự biết mình. Hạng người như cậu thì tìm một chỗ làm công cho xong!"

Người vừa lên tiếng là Dương Khả. Lúc này cô ta cũng cười khẩy hùa theo mọi người: "Không phải tôi khinh thường cậu và tên Lý Tiếu kia đâu. Đừng thấy hai cậu có thành tích tốt, nhưng bước chân vào xã hội phải lăn lộn dưới đáy cùng. Tại sao lại như vậy? Bởi vì hai cậu không có mạng lưới quan hệ, trong nhà cũng không có chỗ dựa. Nghe nói người anh em Lý Tiếu của cậu đang sửa xe cho người ta hả? Ha ha... Làm việc đó thì làm gì có tương lai!"

Dương Khả cười khinh bỉ. "Không phải vậy đâu cô ơi. Mấy hôm trước em nghe nói bây giờ Lý Tiếu đang làm ăn lớn, mở một

công ty kinh doanh xe lớn."

"Đúng vậy, em cũng nghe nói, đúng lúc được tập đoàn Mộng Tưởng Gia đầu tư."

Có người lên tiếng.

Nghe vậy, Dương Khả lập tức cảm thấy mặt mũi tối sầm nhưng vẫn nói: "Vậy thì sao, chẳng bao lâu nữa người ta sẽ rút vốn, đến lúc ấy cậu ta vẫn phải cút về sửa xe thôi!"

"Được rồi được rồi. À này Trần Siêu, hôm nay em không thông báo cho Lý Tiếu biết buổi họp lớp

hôm nay à?"

Thầy Vương thấy không khí gượng gạo, bèn vội vàng nói sang chuyện khác.

"À à, không ạ, em không liên lạc với cậu ta."

Trần Siêu đặt tách trà xuống, cười khẩy.

"Em đã liên lạc với cậu ấy. Thật ra hôm nay không chỉ là sinh nhật của Trần Siêu mà còn là sinh nhật của một bạn khác!"

Lúc này, một cô gái bỗng lên tiếng.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn