Thiên Mệnh Chí Tôn


"Hừ, thấy người khác chen lên phía trước xong mình cũng đòi chen lên theo, cũng không soi gương xem bản thân có cái dáng vẻ xấu xí ra sao nữa!"

Thím hai thấy Trần Khiêm bị mấy cô sinh viên đẩy về, dè bỉu.

ĐệchI! Trần Khiêm cũng thật là chịu bà ta.

"Trần Khiêm, cậu ngồi yên xem tình hình đi, ở đây có nhiều nhân vật lớn như vậy mài!"

Lý Tiểu Linh cũng khuyên nhủ một câu. Lúc này, người tham dự đã đến khá đông đủ rồi. Bên trong hội trường.

Lý Chấn Quốc cầm microphone, bắt đầu màn chào hỏi và cảm ơn các vị quan khách đã đến.

Giọng nói của ông ấy vừa vang lên, mọi người trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Toàn bộ hội trường ngoài trời, nhiều người như vậy, lúc này lại yên tĩnh đến mức nghe thấy được cả tiếng kim rơi trên đất.

Nhưng cũng có người nhỏ giọng ở bên ngoài thầm thì.

"Chờ mất cả buổi, rốt cuộc ai mới là cậu Trần vậy? Sao không thấy bóng người vậy?"

"Lẽ nào cậu Trần không tới? Không thể nào đâu?"

"Không chừng cậu Trần đã ở bên trong từ khuya rồi, chẳng qua người ta không thích xuất đầu lộ diện mà thôi!"

"Á, vậy chẳng phải là muốn cũng không được nhìn thấy cậu Trần hả?"

Cô gái nháy mắt thất vọng rồi.

Đúng vậy, tuy là cậu Bạch tốt, cậu Hoàng cũng rất tuyệt.

Thế những các cô càng muốn xem xem cậu Trần tiền nhiều như nước biển sẽ trông như thế nào.

Ở bên ngoài đợi lâu như vậy, không phải là vì giờ khắc này sao!

"Sốt ruột quá đi mất, cậu Trần gì kia sao còn không đi ra hả?"

Đường Lan cũng nóng nảy hô hào.

"Ài, chắc là không gặp được cậu Trần rồ Khương Vệ Đông nói.

Mà có vẻ người bên trong hội trường cũng không còn nhẫn nại nữa rồi.

Lý Chấn Quốc chú ý tới điều này. Nhưng ông ta cũng vội giống bọn họ vậy.

Sắp đến mười một giờ rồi, đã hẹn nhau từ trước là cậu Trần đi đón ông cụ Ngô xong sẽ tới luôn mà.

Lý Chấn Quốc lập tức cười hòa: "Mọi người, tôi thành thật xin lỗi, để tôi ra ngoài gọi gọi điện thoại cho cậu Trần, chắc là cậu ấy gặp chuyện gì đó nên

mới đến trễ như vậy."

Sau đó ông ta rút điện thoại ra gọi điện cho. Trần Khiêm trước mặt mọi người.

"Ồ, đã nghe thấy chưa, cậu Trần là chưa kịp tới chứ không phải không tới đâu!"

"Đúng đó, nói vậy thì lát nữa chúng ta có thể gặp được cậu Trần rồi?"

Mấy cô gái lại vui vẻ trở lại.

"Tút tút tút..."

Lúc này, chuông điện thoại di động của Trần Khiêm vang lên.

Giữa một đám đông tĩnh lặng, tiếng chuông này trở nên thật chói tai.

Cùng với tiếng chuông điện thoại vang lên, mấy anh em nhà họ Ngô, còn có người nhà lão Vương và nhà họ Khương, tất cả đều hướng mắt nhìn về phía Trần Khiêm.

Chủ yếu là bị tiếng chuông đột ngột làm cho giật mình.

Tổng giám đốc Lý vừa gọi điện thoại, di động của Trần Khiêm liền kêu, có chuyện trùng hợp như Vậy sao?

"Ha ha ha, người không biết còn tưởng rằng thằng nhóc này là cậu Trần đấy!"

Có người cười nói. “Alo, Tổng giám đốc Lý, em ở đây, em bị kẹt giữa đám người, em tới đó ngay đây."

Trần Khiêm đứng giữa đám người hét to.

"Ha ha ha! Thăng chả ảo tưởng sức mạnh quá đà à, lại còn tưởng thật, cho là mình đang quay phim hả?"

"Đúng đó, tên này buồn cười thật đấy!"

Mọi người giễu cợt nói.

Trần Khiêm cúp điện thoại tiến về phía trước, mấy cô gái lúc này đây không có ngăn anh lại, trái

lại ngạc nhiên mà nhìn về phía Trần Khiêm.

"Trần Khiêm, cậu làm cái trò gì đấy? Mau quay lại đi!"

Lý Tiểu Linh cho rằng Trần Khiêm bị trúng gió hỏng đầu rồi.

Đến tận lúc Trần Khiêm đi tới chính giữa khu vực thảm đỏ, mọi người lúc này mới lặng ngắt như tờ, kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.

Bên trong quảng trường, lúc này do Lý Chấn Quốc dẫn đầu, các vị tai to mặt lớn, còn có mấy người Bạch Tiểu Phi và cậu Hoàng tất cả đều đi ra phía ngoài.

" Xong xong, Trần Khiêm toi rồi, bị mấy người bên trên ghim rồi!"

Lý Tiểu Linh căng thẳng nói. "Cậu Trần!!!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn