Thiên Mệnh Chí Tôn


“Dương Hạ đâu?” Trần Khiêm hỏi Dương Lộ.

“Anh thật sự rất muốn gặp chị tôi đúng không? Được thôi, vậy tôi cho anh gặp!”

Nói xong, Dương Lộ võ võ tay. Rầm rầm rầm! Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.

Sau khi cửa phòng riêng mở ra thì thấy một đám vệ sĩ áo đen vọt vào.

Khoảng chừng mười mấy người. Bao vây lấy Trần Khiêm.

“Ha ha, Trần Khiêm, anh thật sự cho rằng tôi sẽ để anh gặp chị tôi sao? Phụt, chị tôi hận anh thấu xương, chị ấy không hề muốn gặp anh, anh cũng khờ thật đó, đã biết rõ tôi muốn đối phó anh mà anh còn ngoan ngoãn dâng lên tận cửa nữa!”

“Hừ, bắt anh ta lại cho tôi!” Dương Lộ nói.

Ngay lập tức, vài tên vệ sĩ mặc áo đen bắt lấy tay Trần Khiêm.

“Các người muốn trả thù đến khi nào?”

Trần Khiêm bình tĩnh hỏi.

“Hừ hừ, đến khi nào thì tôi không biết nhưng tóm lại đêm nay anh đừng hòng về!”

Dương Lộ cười mỉa nói.

“Thế à? Dương Lộ, chẳng lẽ chị cô không nói cho cô biết, con phố này, tên gọi cũ là phố thương mại Kim Lăng, tất cả những ông chủ cửa hàng trên con phố này đều biết tôi!”

“Tất nhiên tôi biết, ha ha, nhưng quán bar này đã bị chị tôi mua lại rồi, bây giờ ông chủ của quán bar này chỉ là một con chó của tôi thôi! Chuyện này, anh càng không ngờ đúng không?”

Dương Lộ đắc ý nói.

Sau đó bước đến trước mặt Trần Khiêm.

Bốp!

Tát lên mặt Trần Khiêm một cái.

“Hừ, cái tát này là tôi thay chị tôi đánh, đồ khốn nạn như anh đã hại chị ấy phải chịu nhiều khổ cực như vậy, tôi muốn tra tấn anh đến chết!”

Dương Lộ hung hăng nói.

Thật ra hôm nay, cho dù Trần Khiêm không tìm cô ta thì chắc chắn cô ta cũng phải tìm Trần Khiêm gây chuyện.

“Tiếc quá đi, hôm nay cô muốn tra tấn tôi, chỉ sợ không được!”

Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Ranh con, mày nói gì!” Một vệ sĩ lạnh lùng nói. “AI”

Sau khi hắn nói xong thì lập tức hét lên thảm thiết.

Sau đó che cổ lại nằm rạp dưới đất run rẩy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Dương Lộ cũng kinh hãi.

Cô ta hoàn toàn không thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy ban nấy có một bóng người chợt lóe.

Trong lúc đang buồn bực.

Thì cổ mình bị bóp lại.

Thì ra, là hai người không biết đã vào đây tự lúc nào.

Trong đó có một người, tay cầm kim tiêm thật dài, trong nháy mắt, hai tên ép Trần Khiêm dưới đất đã sùi bọt mép.

“Cậu Trần, chúng tôi đã đến trễ!”

Mà hai người, không phải ai khác, tất nhiên là Thiên Long, Địa Hổ luôn bảo vệ Trần Khiêm.

Giờ phút này đang cung kính nói.

Trần Khiêm gật đầu.

Bản thân anh đi theo Dương Lộ, tất nhiên là phải đề phòng chút, dù sao anh rất rõ bây giờ hai chị em Dương Hạ đã không còn giống như trước kia.

Nếu không, Trần Khiêm cũng sẽ không đi một mình.

Cho nên trước khi anh đến đã thông báo cho Thiên Long, Địa Hổ. Mà thông qua dụng cụ liên lạc riêng của gia tộc, tất nhiên hai người sẽ biết Trần Khiêm ở đâu.

Dương Lộ bị bắt, tất nhiên những cấp dưới đó không dám nhúc nhích.

“Tốt nhất nói cho tôi biết Dương Hạ ở đâu, nếu không, cô có muốn được nếm trải hương vị sùi bọt mép dưới đất không?”

Trần Khiêm lạnh lùng nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn