Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc còn học cấp ba, thành tích của Trần Khiêm rất xuất sắc.

Thường đại diện cho trường đi tham gia thi đấu.

Mà Hồ Tuệ Mãn cũng là một thành viên trong đội thi đua, hơn nữa còn là đội trưởng đội thi đua.

Lúc đó mỗi khi được đi thi ở tỉnh, cũng là lúc Trần Khiêm vui vẻ nhất.

Tại sao à, đầu tiên là có cảm giác vinh dự, tiếp theo là ăn ngon ngủ yên.

Đội ngũ hai mươi bốn người, mười hai nam, mười hai nữ.

Cũng làm quen rất nhiều bạn.

Nhưng khi đó, mặc dù quen với Hồ Tuệ Mẫn.

Nhưng người ta là đội trưởng, gia đình là người gốc huyện thành, sau khi thi đại học xong, gia đình

chuyển đến thành phố Kim Lăng.

Ông nội của Hồ Tuệ Mãn rất thân với người trong bộ đội.

Ba mẹ cũng làm chính trị.

Từ nhỏ đã được sống trong môi trường xuất sắc.

Mặc dù thành tích học tập của Trần Khiêm tốt nhưng không thể nào lọt vào mắt xanh của Hồ Tuệ Mãn, mỗi khi tham gia thi đấu, lấy tư cách của đội trưởng nói với Trần Khiêm vài câu.

Không hề có quan hệ gì riêng.

Tại sao Trần Khiêm lại nhớ rõ cô ta như vậy.

Đó là vì ngoài việc tiêu chuẩn của Hồ Tuệ Mãn rất cao thì năng lực cũng rất mạnh, là cô gái giỏi giang tài năng.

Hơn nữa còn cực kỳ xinh đẹp.

Là nữ thần mà dù Trần Khiêm nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Rất nhiều chàng trai muốn trở thành bạn của cô ta nhưng bạn nam chân chính của cô ta, ai ai cũng một là nổi bật, hai là gia đình có thế lực hoặc ba là gia đình rất giàu.

Tóm lại là người mà phàm phu tục tử đừng mơ. được tiếp cận.

Có thể nói với cô ta vài câu, khi đó Trần Khiêm cảm thấy rất mỹ mãn.

Lập tức sốt ruột theo quán tính:

“Vài năm không gặp, nghe nói cậu đã thi vào trường cảnh sát, bây giờ đang thực tập hả?”

Trần Khiêm hỏi.

Hồ Tuệ Mẫn không nói nhiều, chỉ lạnh lùng gật đầu, nhìn thoáng qua Trần Khiêm rồi nói:

“Sao cậu lại đến chỗ như quán bar vậy, chẳng lẽ cậu không đi làm à?” Hồ Tuệ Mẫn nói câu được câu chăng. Ánh mắt của cô ta đang chú ý vào nơi khác.

“Bây giờ tôi chưa tìm việc, đúng rồi, cậu đang nhìn gì vậy?”

Trần Khiêm hỏi. Đồng thời nhìn theo ánh mắt của Hồ Tuệ Mẫn.

“Cậu đừng nhìn lung tung, đúng lúc, nói chuyện với tôi!”

Tính tình của Hồ Tuệ Mãn vẫn thế, bây giờ vẫn nói chuyện theo kiểu ra lệnh.

Trần Khiêm cũng không biết gì, chỉ gật đầu.

Mà Hồ Tuệ Mẫn thì không biết tại sao lại thế này, vừa uống champage vừa cười với Trần Khiêm.

Trần Khiêm đỏ mặt. Bỗng nhiên, không biết Hồ Tuệ Mẫn thấy gì. ụ

Mà móc bộ đàm trong túi ra: “Hành động!

Sau đó bay ra ngoài, nhào về phía một chàng trai trên ghế dài.

Mà Trần Khiêm nhìn nhìn, thấy có vài thanh niên trẻ tuổi cũng bước về phía chàng trai.

Hình thành thế bao vây. Giống cảnh tượng trên tivi.

Chàng trai vốn dĩ đang uống rượu kia đơ người ra luôn.

Bị vài người đè xuống đất.

“Ap"

Những người xung quanh hét chói tai. “Đừng nhúc nhích! Cảnh sát!”

Thoáng chốc, người đó đã bị còng lại. Mẹ ơi!

Thì ra cô ta đã là cảnh sát, đang phá án.

Mình nói mà, sao ban nấy cô ta lại thân thiện tán gẫu với mình, còn cười với mình nữa.

Thì ra là đang diễn.

Trần Khiêm cười chua xót.

Nhưng lại nghĩ, Thiên Long, Địa Hổ đang ở bên trong đánh đám vệ sĩ kia.

Chắc sẽ không bị Hồ Tuệ Mẫn bắt đi nhỉ? Thế thì xấu hổ lắm.

“Hừ, ranh con, theo dõi mấy ngày nay rồi, cuối cùng cũng có thể kết thúc công việc! Tuệ Mẫn, hôm nay cực cho cậu rồi, thế nào, tớ uống với cậu một ly nhé!”

Một chàng trai cao ráo đẹp trai nhìn Hồ Tuệ Mẫn cười nói.

Còn về phần đối tượng tình nghỉ kia, tất nhiên sẽ có chuyên gia áp giải đi.

Mà bên cạnh Hồ Tuệ Mãn cũng có vài cô cô cảnh sát trẻ tuổi vây lại.

“Wow, anh Quân Văn, chúng em cũng muốn uống một ly, sao anh không mời chúng em?”

Các cô gái hâm mộ nói.

“Được được được, mời hết, chúng ta sang quán bar khác uống đi!”

Thẩm Quân Văn cười nói.

“Đúng rồi chị Tuệ Mẫn, chị quen anh kia à? Ban nãy em thấy hai người nói chuyện đó!”

Một cô gái lén chỉ về phía Trần Khiêm đang ngồi ở quầy bar.

“Ừ ừ, biết nhau, cũng xem như bạn cấp ba của tôi, lúc đó tôi là đội trưởng đội thi đua, cậu ta là đội viên!"

“Ha ha, em nói mà! Bảo anh ấy sang đây tâm sự đi, anh ấy đẹp trai thật đó, đang làm gì vậy chị?”

Có cô gái hỏi.

“Tôi cũng không rõ nữa, cũng đang mốn hỏi cậu ta đây!”

Hồ Tuệ Mãn lắc đầu cười gượng.

Sau đó nhìn về phía Trần Khiêm, lạnh lùng nói: “Trần Khiêm, lại đây!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn