Thiên Mệnh Chí Tôn


Hồ Tuệ Mẫn ngoäc ngoắc ngón tay với Trần Khiêm.

Căn cứ theo thân phận bây giờ của Trần Khiêm, anh cực kỳ không muốn sống yếu đuối như vậy nữa.

Dù sao mình không cần pải nghe Hồ Tuệ Mẫn quát mắng nữa.

Là thế này, lúc còn đi học, có mấy lần đi thi đấu.

Có thể là Hồ Tuệ Mẫn quen với việc làm đội trưởng rồi.

“Trần Khiêm, bảo cậu khiêng vài thùng nước khoáng đến, cậu làm chưa?”

“Trần Khiêm, đi lấy hành lý cho mọi người đi!” Tóm lại, có thể là Hồ Tuệ Mẫn quen thói.

Nghe câu này xong, Trần Khiêm thầm cười gượng nhưng vẫn đi sang.

“Ha ha, thật này, Trần Khiêm nghe lời chị thật đói"

“Dám không nghe lời, đừng nói lúc trước chị Tuệ Mẫn nhà ta là đội trưởng của anh ta, bây giờ chị Tuệ Mãn đã là cảnh sát rồi, không nghe lời là bị gô cổ ngay, ha hal”

Một cô gái nói đùa.

“Trần Khiêm, tôi nhớ lúc trước cậu nghèo lắm mà, sao lại đến quán bar uống rượu? Sao nào, phát tài rồi hả?”

Hồ Tuệ Mẫn hỏi.

Ban nấy cô ta rất lấy làm khó hiểu.

“Hả? Trần Khiêm nghèo lắm à?” Các cô gái ngạc nhiên hỏi.

“Đúng rồi, lúc chúng tôi còn học cấp ba, nhà Trần Khiêm nghèo có tiếng, một ngày cậu ta chỉ ăn một bữa cơm, có đôi khi còn không có tiền đóng học phí, tóm lại là nghèo đến mức các cô không tưởng tượng nổi!”

Hồ Tuệ Mẫn nói.

Cô ta nói vậy nhưng không hề có ý gì khác.

Từ nhỏ đến lớn tính tình cô ta đã thẳng thắn giỏi giang, có gì nói đó, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc trong lòng Trần Khiêm.

Từ năm cấp ba đã thế rồi mà.

€ó vài câu làm người ta rất khó mở lời, Hồ Tuệ Mẫn có thể nói ra hết.

Có thể trong mắt cô ta, nghèo chẳng là gì cả.

Nhưng lúc này, ánh mắt nhìn Trần Khiêm của các cô gái ở đây đã biến thành ánh mắt thương hại.

Bởi vì ban nãy mọi người còn cảm thấy đây là một cậu công tử.

“Thật ra, bình thường nên xem việc học là việc quan trọng nhất, anh nên đọc sách nhiều, tập trung vào học hành và sự nghiệp sẽ tốt hơn!”

“Đúng đó, lúc trước tôi có một người bạn cấp hai, cậu ta ấy à, từ nhỏ đã bị sốt cao nên đầu óc. không được linh hoạt lắm. Sau đó người ta đi làm sớm, bây giờ đã có cửa hàng riêng cho mình rồi! Cho nên bạn Trần Khiêm cũng phải cố gắng nhé!”

Không đợi Trần Khiêm lên tiếng, các cô gái lại nói bla bla mãi.

Trần Khiêm cũng không giải thích gì, chỉ cười gượng gật đầu.

“Được rồi Tuệ Mẫn, tớ thấy chúng ta cứ đi uống rượu trước đi!”

Thẩm Quân Văn đút điếu thuốc vào túi, trong mắt anh ta, tất nhiên không cần phải nói chuyện với người như Trần Khiêm.

“Được đó được đó, Trần Khiêm, anh đi không?” Có cô gái thuận miệng mời.

“Cậu ta đi làm gì, cũng đâu hiểu những chuyện chúng ta nói!”

Hồ Tuệ Mẫn nói. Bản thân cô ta biết có thể đồng nghiệp của mình đang khách sáo.

Nhưng cô ta sợ nhỡ mà Trần Khiêm không sáng suốt, không biết khách sáo là gì mà đồng ý đi chung thì phiền lắm.

Dù sao trong trường hợp thế này, để cậu ta đi theo, Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy lòng mình không thoải mái.

Sau khi cười vẫy tay với Trần Khiêm, vài người rời khỏi quán bar.

Mà ở trước cửa, xem ra Thiên Long, Địa Hổ đã giải quyết xong, đang tựa vào tường út thuốc nhìn cậu Trần.

Hiển nhiên đã đợi Trần Khiêm được một lúc.

“Giải quyết xong chưa? Dương Lộ đâu?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn