Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm hỏi.

“Đang ở trong khóc đó!”

Thiên Long cười nói.

Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu cười, sau đó ba người cùng đi ra.

“Cậu Trần, những người đó là bạn cậu hả?”

Sau khi ra ngoài Thiên Long hỏi.

“Có một người trong đó cũng được xem là bạn, bạn cấp bal Sao vậy?”

“Trông có vẻ như những người này không tốt nghiệp trường cảnh sát thì cũng tốt nghiệp trường quân đội, hiển nhiên đã từng được huấn luyện quân sự

Địa Hổ vừa hút thuốc vừa nói.

“Hai anh giỏi thật nha, cái này mà cũng thấy được hả. em và cậu ấy nói chuyện đó đấy, cậu ấy tên Hồ Tuệ Mãn, tốt nghiệp trường cảnh sát, bây giờ

người ta đã vào đội cảnh sát điều tra rồi, giỏi nhỉ!”

“Nếu đã là bạn của cậu thì tôi cũng không ngại nói thẳng với cậu Trần, bạn của cậu và cả những người đồng nghiệp của cô ta, có thể đêm nay sẽ gặp chuyện!”

Sau khi Thiên Long hỏi tình hình rõ ràng xong mới nói.

“Hả?”

Trần Khiêm ngạc nhiên.

“Ban nấy tôi thấy sau khi các cô ấy rời khỏi đây thì có hai người đuổi theo các cô ấy, hơn nữa ai cũng cầm đồ hết, người ai cũng có sát khí, cũng đã từng được huấn luyện quân sự, chắc chắn đã từng giết người!"

Thiên Long nói.

Thật ra nếu những lời này không phải thốt ra từ Thiên Long, Địa Hổ, Trần Khiêm sẽ không tin.

Ban nãy Trần Khiêm thấy nhóm Hồ Tuệ Mẫn ra ngoài.

Cũng không chú ý đến những chuyện này.

Nhưng mình là ai chứ, về phương diện này, sao lại sánh bằng Thiên Long, Địa Hổ được.

Hơn nữa tuyệt đối hai người sẽ không nói giỡn với mình.

Theo lý thuyết, mình và Hồ Tuệ Mẫn chẳng thân quen gì, chỉ là lúc còn học cấp ba, miễn cưỡng có thể xem như cấp trên và cấp dưới.

Nhưng dù có nói gì thì cũng là bạn bè với nhau.

Bản thân mình biết sẽ xảy ra chuyện nhưng nếu không cứu, sao mình có thể yên tâm được đây?

Nhưng Trần Khiêm lại không muốn tiết lộ thân phận của mình, bởi vì những chuyện mà anh muốn làm, còn rất nhiều!

Lúc này anh đã có suy nghĩ riêng. Sau khi sắp xếp Thiên Long, Địa Hổ xong.

Trần Khiêm đi thẳng đến quán bar mà nhóm Hồ Tuệ Mẫn đến uống rượu.

Lúc đến, nhóm Hồ Tuệ Mẫn đã uống rồi, đang ngồi trên một băng ghế dài.

“Phụt! Tuệ Mẫn, chị nhìn kìa, sao Trần Khiêm lại đến nữa?

Một cô gái phun ngụm rượu ra, kinh ngạc chỉ vào Trần Khiêm.

Mà Trần Khiêm cũng tìm được các cô, đi sang ngay.

“Sao cậu lại đến đây nữa vậy?”

Lần này Hồ Tuệ Mẫn níu mày.

Cho rằng Trần Khiêm đang mặt dày.

Lập tức chán ghét nói.

Đúng thật là, ban nấy tôi chỉ khách sáo với cậu một chút mà cậu lại cho rằng chúng tôi mời cậu uống rượu thật mà, mẹ nó, loại người gì vậy!

“Tôi đến để nói với cậu một tiếng, hôm nay đừng đi chơi quá khuya, rất nguy hiểm! Có vài người đang theo dõi các côi”

Trần Khiêm nói.

Mình chỉ có thể nói như vậy, xem như nhắc nhở Hồ Tuệ Mẫn.

“Hả? Có người theo dõi chúng tôi? Ai vậy? Sao tôi lại không thấy? Ha ha, chúng tôi làm nghề gì, anh làm nghề gì, nếu có người theo dõi chúng tôi, tôi thấy anh mới là người theo dõi chúng tôi đó!”

Lời này, nếu do lãnh đạo nói thì nhóm Hồ Tuệ Mẫn sẽ rất xem trọng.

Hoặc là bạn bè khá thân nói, Hồ Tuệ Mẫn cũng cảm thấy biết ơn.

Nhưng thốt ra từ miệng Trần Khiêm, Hồ Tuệ Mãn cảm thấy giống như đang sỉ nhục nghề nghiệp của mình.

Giống như mình đây này, rõ ràng là chim ưng mãnh hổ, mà lúc này, có một con heo chạy đến khoa tay múa chân với lĩnh vực bạn am hiểu.

Tất nhiên tức giận.

Mặt Hồ Tuệ Mãn càng giận dữ hơn.

Mà lần này Trần Khiêm đến, tất nhiên cũng đã chuẩn bị từ trước.

Sau khi gật đầu thì rời đi ngay.

“Người này đáng ghét thật đó, cảm thấy mình hay lắm à, khoe khoang gì chứi”

“Đúng đó Tuệ Mẫn, lúc còn học cấp ba anh ta có làm mọi người thấy ghét vậy không?”

Các cô gái cũng ngại Trần Khiêm nhiều chuyện.

“Ui cha, đừng nói đến cậu ta nữa, nói đến cậu ta làm gì, Tiểu Manh, Tiểu Điều, đi vệ sinh với chị!” Hồ Tuệ Mẫn nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn