Thiên Mệnh Chí Tôn


“Nhưng nghe nói sau khi xảy ra một cuộc đại chiến thì Thiên Long, Địa Hổ đã mai danh ẩn tích ở phương Tây, cho đến mấy năm nay mới có tin tức nói rằng họ đã đầu quân cho một gia tộc lớn cực kỳ thần bí. Nhưng mà, cách mà hai tên tội phạm cấp A. này bị đánh bại cực kỳ giống thủ đoạn của họ, trời ơi, sao họ lại xuất hiện ở Kim Lăng?”

Đại đội trưởng nói.

Mà những đội viên còn lại thì nghe đại đội trưởng miêu tả xong cũng không thể tưởng tượng nỗi.

Đặc biệt là Hồ Tuệ Mãn, hẳn là cô ta đã từng được nghe danh tiếng Thiên Long, Địa Hổ cho nên giờ đây trên gương mặt xinh đẹp, xuất hiện sự kích động.

“Tuệ Mẫn, dạo này cô đã tiếp xúc với những ai mà hai vị nhân tài này lại giúp đỡ cô vậy? Ngay từ đầu, lúc chúng tôi nhận được điện thoại báo nguy, cũng rất kinh ngạc, bây giờ xem ra đã có người biết tin trước, hơn nữa còn ra tay cứu cô.” Đại đội trưởng nói.

“Hả? Tôi... Tôi cũng đâu tiếp xúc với ai, nếu như có thì là... Trần Khiêm?”

Nhưng mà, sao lại thế được?

Sao Trần Khiêm lại có thể quen với người tài giỏi như vậy?

Nhưng mà, nếu nói đến người biết tin trước, hơn nữa còn nhắc nhở mình, thì cũng là Trần Khiêm!

“Chắc chắn Trần Khiêm biết gì đó!”

Hồ Tuệ Mẫn thầm nghĩ.

Lại nói đến Trần Khiêm.

Người đánh bại hai kẻ bắt cóc chắc chắn chính là Thiên Long nhưng Trần Khiêm không để anh ấy ra mặt mà thôi.

Dù sao tính ra chuyện này chỉ là một khúc nhạc dạo mà thôi.

Chắc mình cũng sẽ không trùng hợp gặp Hồ Tuệ Mẫn nữa đâu nhỉ!

Bây giờ chuyện làm Trần Khiêm lo là chuyện của Dương Hạ.

Lúc trưa, Trần Khiêm về trường. Kết quả mới vừa đến cổng là gặp người quen. Cũng đi về phía trường.

Mà những cô gái này, không phải Tân Nhã thì là ai.

Sắc mặt Tần Nhã trông rất khó chịu, hơn nữa hơi bưồn bã ỉu xìu.

Nhưng lúc bước đến bên cạnh Trần Khiêm, Tân Nhã thấy Trần Khiêm thì ngẩng đầu lên ngay.

“Trần Khiêm? Cậu về đây hồi nào vậy?”

Hiển nhiên Tân Nhã hơi vui vẻ.

“Hôm nay tôi mới vừa về!”

Trần Khiêm cười nói.

“Xin lỗi Trần Khiêm, vốn dĩ tớ muốn đi dự sinh nhật câu nhưng xảy ra một vài chuyện nên tớ không đến được!”

Tân Nhã nói.

Bây giờ Tân Nhã vẫn còn thích Trần Khiêm, vẫn cảm thấy Trần Khiêm là một người rất tốt.

Cho nên trong phút chốc, cô ta có rất nhiều lời muốn nói với Trần Khiêm.

Nhưng cô ta cũng hiểu ý Trần Khiêm, cậu ấy luôn trốn tránh mình.

“Có phải cậu gặp chuyện gì rồi không?”

Trần Khiêm cũng muốn đi luôn nhưng nghĩ hình như vậy thì hơi vô lương tâm nên hỏi một câu.

“Tớ không sao, đúng rồi Trần Khiêm, cậu có thể ở bên tớ một chút được không? Đi dạo với tớ được không?”

Tân Nhã nhìn Trần Khiêm.

“Được thôi!”

Trần Khiêm ngập ngừng rồi nói.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

Có một chiếc Maybach đang đõ.

Trong xe, có một người ăn mặc như cậu ấm,

đang ngồi ở ghế sau xe, nhìn Tân Nhã đang đi dạo với Trần Khiêm.

Trong ánh mắt có sự tàn nhẫn.

“Cậu Long, là người đó ạ, lần trước lúc cô Tần Nhã trốn đi là trốn đến nhà người này. Cậu ta là Trần Khiêm, cậu Trần ở Kim Lăng!”

Lúc này tài xế nói.

“Là Trần Khiêm mà chị dâu muốn đối phó đúng không? Hừ hừ, đúng là đáng chết, chẳng những đắc tội với cậu hai mà bây giờ còn dám động đến người phụ nữ của tôi. Tôi còn tàn nhãn hơn chị dâu nhiều, xem tôi sẽ xử lý thằng nhóc này thế nào!”

Cậu Long nói.

Cậu Long này cũng không phải thằng ngốc, đã hỏi thăm rõ ràng chuyện Tân Nhã từ lâu.

“Nhưng mà cậu Long, mặc dù ở chốn Yên Kinh này nhà họ Long chúng ta rất lợi hại nhưng chị em Trần Khiêm cũng vua một cõi ở Kim Lăng, cũng đâu thể làm quá đáng đúng không?”

Tài xế kiêng dè nói. “Biến đi, tôi không quan tâm đến vua một cõi Kim Lăng gì đó, trước mặt nhà họ Long tôi, chỉ là bã thôi!"

Cậu Long tát tài xế một cái.

“Cậu Long, bây giờ tôi sẽ giải quyết cậu ta giúp anh

Giờ phút này ở vị trí ghế phụ có một chàng trai tóc dài, sắc mặt trắng bệch, giọng nói lạnh lùng như một khối băng nói.

“Không cần bò cạp độc, bây giờ không cần anh ra tay, lão Lưu nói đúng, ở Kim Lăng chị em Trần Khiêm rất lợi hại, ra tay ngoài sáng là chuyện cực kỳ ngu xuẩn, yên tâm đi, tôi có kế hay rồi!”

Cậu Long cười mỉa nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn