Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm liếc Tê Vĩ sắc lẹm, đành phải ngồi gần đó.

“Ngại quá cậu Trần, chỗ này...”

“Bốp!"

Nhưng mà, Trần Khiêm lại giơ tay tát thẳng lên mặt Tề Vĩ, lực anh rất mạnh, dù sao sau đó tay Trần Khiêm cũng đau đến nóng rát.

Thấy Tề Vĩ bụm mặt té thẳng xuống đất.

Là đã biết mạnh đến thế nào.

Tất nhiên, cái tát vang dội này cũng khiến mọi người trong hội trường chú ý.

“Cậu... Cậu dám đánh tôi?”

Tê Vĩ bụm khuôn mặt đã sưng tấy, nói như thể không tin nỗi.

Dù sao ông ta được cậu Long chống lưng.

“Ngại quá Tổng giám đốc Tề, hôm nay tay tôi bị ngứa, không chịu nổi nữa nên đánh ông!”

Trần Khiêm cười mỉa.

Mà Tề Vĩ thì nghe xong, đứng bật dậy, mẹ nó! Trông giống như còn định đánh trả.

“Hửm?”

Trần Khiêm đút tay vào túi nhìn ông ta, đứng yên.

Mà Tê Vĩ thì cũng sực tỉnh lại. Mẹ kiếp, dù sao cậu ta cũng là đại gia giàu nhất Kim Lăng, chị cậu ta còn tài giỏi hơn, ngoài việc

chẳng kém nhà họ Long là bao.

Mình còn muốn đánh trả nữa.

Cho dù hai cái nhà họ Long cũng không bảo vệ mình được!

Hơn nữa, nhà họ Long cũng sẽ không vì một kẻ hèn như mình, mà đi gây chuyện với hai chị em Trần Khiêm đâu nhỉ?

Suy nghĩ như vậy, Tê Vĩ rùng mình.

1 Hôm nay mình nhận được lệnh cố tình làm Trần Khiêm mất mặt, bế mặt là được.

Nhưng cho dù thế nào, mình cũng không thể dây vào Trần Khiêm được.

“Tổng giám đốc Tề, tôi ngồi ở đây, có vấn đề gì không?”

Trần Khiêm cười lạnh lùng, quơ bàn tay đã hơi sưng, trực tiếp ngồi xuống.

“Không thành vấn đề cậu Trần, không thành vấn đề, cậu cứ ngồi ạ!”

Lúc này Tề Vĩ mới chịu biết điều.

Mà Dương Hạ thì hơi ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm.

Thật ra, Dương Hạ cứ mãi cho rằng Trần Khiêm vẫn sẽ dạ dạ vâng vâng, ăn nói nhỏ nhẹ như trước đây.

Nhưng không ngờ, Trần Khiêm đã thay đổi nhiều so với trước kia.

Ban nãy anh tát Tê Vĩ một cái, đúng là làm Dương Hạ bất ngờ.

Tất nhiên, cũng chẳng hề ảnh hưởng đến điều gì.

Tiệc nhân vật nổi tiếng vẫn tiếp tục diễn ra, tất nhiên, rất nhiều người đã bị mua chuộc đến mời Long Thiếu Vân uống rượu.

Cố ý làm lơ Trần Khiêm.

Đương nhiên Trần Khiêm nhận ra điều này.

“Vĩnh Hào, Tiểu Phi, đi vệ sinh với tôi!” Trần Khiêm cười gượng.

Ngay sau đó gọi Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi đến nhà vệ sinh.

“Mẹ kiếp, tức muốn chết, cả một đám đều nhìn về nhà họ Long kia, cậu Trần, em cảm giác lần này Long Thiếu Vân và cô bạn gái cũ tên Dương Hạ của anh đang cố tình nhắm vào anh đó!”

Trong lúc rửa tay, Bạch Tiểu Phi bực mình nói.

“Đúng rồi, lúc chị em ở đây, tiệc nhân vật nổi tiếng này, chỉ cần chị em mà đến là đám người đó còn chẳng dám thở mạnh, còn ông già Tê Vĩ kia nữa. Nhớ hồi tiệc nhân vật nổi tiếng năm nào, Tê Vĩ vô tình làm đổ cốc nước trước mặt chị em, mẹ nó, ông ta còn quỳ xuống lạy chị em! Cậu Trần, anh nhân từ quái”

Hoàng Vĩnh Hào nói.

Thật ra hai người này cũng biết Trần Khiêm là người tốt bụng, cho nên đây cũng là lý do tại sao lúc nào họ cũng nghĩ cho Trần Khiêm, bởi vì Trần Khiêm đã đối xử với họ rất tốt.

Mặc dù ở chung với chị từ nhỏ.

Nhưng Trần Khiêm và chị anh là hai người có hai tính cách hoàn toàn khác nhau.

“Thôi bỏ đi, sau này rồi tính, bây giờ tôi chỉ muốn...”

Trần Khiêm lấy một tờ khăn giấy ra, vừa lau vừa nói nhưng anh còn chưa kịp dứt lời đã im lặng.

Bởi vì ở cửa toilet. Có một cô gái dang khoanh tay tựa vào tường. Không biết đã nhìn nhóm Trần Khiêm bao lâu.

Giờ phút này, cô gái đang nhìn Trần Khiêm cười mỉa.

Vốn dĩ Trần Khiêm muốn nói giải quyết chuyện của Dương Hạ trước.

Nhưng thật bất ngờ, Dương Hạ đang đứng ngoài cửa nhìn họ.

Cho nên Trần Khiêm không nói nữa.

Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi cũng thấy Dương Hạ, nhìn Trần Khiêm một cái.

Sau đó nói: “Cậu Trần, tụi em ra ngoài chờ anhl”

Nói xong, hai người rời đi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn