Thiên Mệnh Chí Tôn


“Đúng lúc tôi cũng muốn tìm một cơ hội nói chuyện với cô!”

Trần Khiêm thấy Dương Hạ, mặt ửng hồng.

Dù sao bây giờ cảm xúc của Trần Khiêm rất phức tạp.

“Anh muốn tìm tôi để nói gì?”

Dương Hạ đắc ý bước đến trước mặt Trần Khiêm.

“Nhưng tôi rất muốn biết, bây giờ tôi hoàn toàn không giống với Dương Hạ của trước kia nữa. Nói thật, cuộc sống giới thượng lưu như các anh, chỉ khi nằm mơ tôi mới dám nghĩ đến nhưng cho dù là năm mơ, tôi cũng không thể sống cuộc sống thượng lưu chân chính. Nhưng bây giờ thì sao, tôi đã bước chân vào giới thượng lưu, lúc trước anh đã từng sỉ nhục tôi, từ chối tôi, bây giờ tôi đứng chung ngồi chung với anh, tôi muốn biết tâm trạng của anh thế nào!”

Dương Hạ bước đến gần Trần Khiêm.

“Tôi thấy rất bình thường, tôi chỉ muốn nói rõ với cô rằng. Nếu cô cảm thấy tôi có chỗ nào có lỗi với cô, cô có thù hän gì thì cứ nhằm vào tôi, không cần phải trả thù những người xung quanh tôi!”

Trần Khiêm nói.

“Ha ha, gì mà tôi cảm thấy? Chẳng lẽ bản thân Trần Khiêm anh không cảm thấy à? Có một vài chuyện, anh rất quá đáng với tôi mà?”

Bỗng dưng Dương Hạ đỏ mắt.

Đúng vậy, Dương Hạ đã từng nghĩ đến những chuyện trước kia. Đúng vậy, lúc mình yêu Lục Thần, mình quá đáng với Trần Khiêm nhưng cùng lắm mình chỉ phát cáu khi Trần Khiêm đã làm mình phải sống cuộc sống nghèo khổ, bị khinh bỉ suốt hai năm thôi.

Bản thân mình lúc đó càng nghĩ càng cảm thấy ông trời không công bằng.

Càng cảm thấy mình bị uất ức.

Mình rất xinh đẹp nhưng tại sao những gì các cô gái khác có mà mình thì không.

Những chàng trai khác có thể đưa bạn gái mình đi mua túi xách, mua đồ trang điểm hàng hiệu, mua điện thoại iphone, ăn uống no say, chơi những thú Vui.

Mà tại sao mình lại không có!

Mà ngược lại mình còn lấy tiền trợ cấp cho người này suốt hai năm.

Mình đã làm sai điều gì? Mình không muốn sống thế này nữa, lúc trước. cô ta có thể trả giá vì tình yêu, trả giá những thứ có thể trả giá được.

Nhưng cuối cùng, mình muốn thực tế một chút mà cũng không được hay sao? Cô ta đã sai à?

Muốn phát cáu một chút, muốn thỏa mãn lòng hư vinh của mình là sai à?

Nhưng chuyện mình không ngờ là sau khi chia tay, Trần Khiêm giàu lên.

Rất giàu.

Mình của lúc đó, sao lại không hối hận được chứ, cuối cùng cũng được xóa tan mây mù ngắm bầu trời, kết quả lại đường ai nấy đi.

Sao Dương Hạ lại không hối hận được.

Cho nên sau đó, Dương Hạ chờ đợi, chờ Trần Khiêm đến xin mình quay lại.

Thật ra Trần Khiêm chỉ cần nói một câu, mình sẽ quay về bên cạnh anh, sẽ đi theo anh mãi mãi.

Nhưng anh không hề.

Còn liếc mắt đưa tình với những cô gái khác nữa.

Lòng Dương Hạ thấy hận!

Từ đó về sau, những chuyện anh làm càng ngày càng quá đáng.

Nhưng cuối cùng, thân phận Trần Khiêm là cậu Trần của Kim Lăng được tiết lộ ra ngoài.

Hôm đó lòng mình vui buồn lẫn lộn. Cô ta cảm thấy cô ta thiệt thòi, chịu đựng với chàng trai này suốt ba năm, cuối cùng muốn hưởng vinh hoa phú quý nhưng anh lại thích cô gái khác.

Mình đi cầu xin người này, xin anh cho mình một cơ hội.

Ngày đó, mình vứt bỏ lòng tự tọng của con người, lòng tự trọng của một cô gái.

Nhưng chỉ nhận lấy bóng lưng của chàng trai này.

Cuối cùng mình rời khỏi sơn trang suối nước: nóng như một con chó, không thể tiếp tục ở lại trường được nữa.

Sau khi rời trường, con đường tương lai mịt mù, xã hội tôi luyện, ai có thể ép mình được nữa? Hận! Rất hận!

Tất cả những thứ này, là do Trần Khiêm gây nên. Cho nên mình muốn làm anh đau khổ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn