Thiên Mệnh Chí Tôn


Để anh nhìn sự xuất sắc của mình, cảm thấy hối hận, thậm chí là ăn năn.

Nhưng chàng trai này, đến câu xin lỗi cũng không thèm nói.

Còn bảo mình nhằm vào anh ta đi!

Bốp!

Dương Hạ giơ tay lên tát Trân Khiêm một cái.

Trần Khiêm không đánh trả.

Chỉ nói: “Nếu như vậy có thể làm cô hả giận thì cô đánh đi! Sau khi đánh xong, tôi hy vọng chúng ta huề nhau, không ai nợ ai nữa!”

“Được!”

Dương Hạ phẫn nộ giơ tay lên, chuẩn bị đánh.

Nhưng khi bàn tay giơ lên không trung, Dương Hạ lại rút trở về.

“Anh muốn huề nhau dễ dàng như vậy, tôi nói cho anh biết, anh đừng mơ. Hơn nữa, Trần Khiêm, tất cả những tổn thương anh dành cho tôi, há có thể đánh anh một cái là có thể giải quyết được ngay!”

Dương Hạ hít một hơi thật sâu, lại lạnh lùng như ban nấy.

“Cô còn muốn thế nào?”

Trần Khiêm nói.

“Chẳng thế nào cả, đúng rồi, nghe nói sau khi chúng ta chia tay, anh có rất nhiều bạn là nữ nhỉ, trong đó có một cô gái tên Tô Tử Nguyệt đúng không?”

Dương Hạ khoanh tay cười mỉa nói.

Trần Khiêm ngẩng phắt đầu lên: “Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, Dương Hạ, nếu cô dám động đến cô ấy, tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho côi”

Dương Hạ hít một hơi thật sâu, nhíu mày nói: “Ha ha, tôi cũng nói cho anh biết, Trần Khiêm, bây giờ tôi chẳng quan tâm đến thứ gì cải”

Nói xong, lấy điện thoại ra, click mở video trò chuyện, cũng để Trần Khiêm xem.

Trong video, Tô Tử Nguyệt đang ở trường tiễn trẻ ra về, đang bị người ta theo dõi nhưng cô ấy lại không phát hiện.

“Anh đừng hù tôi, tôi sẽ không sợ anh đâu, bây giờ tôi có thể làm bất cứ thứ gì. Anh có tin không, chỉ cần hơn mười giây, tính mạng của Tô Tử Nguyệt sẽ chấm dứt, anh có tin tôi dám làm chuyện này không?”

Dương Hạ hung hãng nói.

“Hơn nữa, anh cũng đừng nghĩ muốn cứu Tô Tử Nguyệt hoặc là thông báo cô ta, làm như vậy, chỉ khiến tôi tăng tốc độ cá chết thì lưới rách thôi!”

Trần Khiêm nói: “Vậy cô muốn thế nào? Chỉ cần cô không động đến những người bên cạnh tôi, tôi sẽ đồng ý với cô một vài điều kiện!”

Bốp!

Vừa mới nói xong, Dương Hạ lại đánh Trần Khiêm một cái.

“Được lắm, bây giờ anh tình nghĩa quá nhỉ nhưng tại sao lúc trước anh lại vô tình với tôi như vậy!"

Dương Hạ cố gắng kiếm chế cảm xúc của mình.

“Nếu anh muốn tôi không động vào những người bên cạnh anh, cũng không phải không được, thế này đi, anh làm giúp tôi vài việc, làm xong, chúng ta sẽ xóa bỏ mọi thứ! Yên tâm, tôi sẽ không bảo anh giết người phóng hỏa!”

Dương Hạ nói. “Được thôi!"

“Việc đầu tiên, tôi muốn lát nữa anh kính chúng tôi một ly trước mặt mọi người!”

Trần Khiêm gật đầu: “Không thành vấn đề!”

“Thế thì làm chuyện này trước đi!”

Dương Hạ nói xong, đắc ý chuẩn bị rời đi.

Lúc chuẩn bị ra khỏi toilet, Dương Hạ lùi về.

“Tôi biết trong lòng anh, tôi là loại con gái bẩn thỉu, loại con gái lúc nào cũng ở với người khác vì tiền, nhưng tôi nói cho anh biết, từ trước đến nay tôi không phải loại con gái như anh nghĩ. Mặc dù bây

giờ tôi đã đính hôn với người khác nhưng tôi vẫn nói như vậy. Bởi vì tôi vẫn còn là gái trinh!”

Nói xong, Dương Hạ đi thẳng.

Mà Trần Khiêm nghe câu này xong, thấy lòng mình nao nao.

Chuyện này, đúng là Trần Khiêm không ngờ đến.

Nói thật, lòng Trần Khiêm có một cảm xúc: phức tạp không biết là phấn khích hay cảm động.

Dương Hạ vẫn là gái còn trinh.

Bởi thế, về những việc mình đã làm trước kia, anh càng cảm thấy áy náy hơn.

Nhưng áy náy thì áy náy, Trần Khiêm cũng biết, Dương Hạ bây giờ không còn là Dương Hạ trước kia nữa, không được có ý hại người nhưng phải để tâm đề phòng người!

Lúc này Trần Khiêm mới ra ngoài. Huống hồ, Trần Khiêm cũng không hiểu tại sao

Dương Hạ lại muốn mình kính Dương Hạ trước mặt mọi người?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn