Thiên Mệnh Chí Tôn


Càng làm Điền Phỉ thấy khó hiểu hơn.

“À à, vậy anh ta lợi hại thế nào vậy. Ba người đến đây gây chuyện, cậu không hỏi đồng nghiệp. của cậu xem lai lịch của anh là gì hả?”

Vài cô gái hỏi.

“Tôi biết lai lịch của anh ta. Anh ta ấy à, lúc còn học cấp ba là một thằng nghèo, cực kỳ cực kỳ nghèo. Hôm nay gặp anh ta, anh ta còn uống rượu một mình trong quán bar nữa, không ngờ tối nay lại đến tiếp. Vốn dĩ tôi cảm thấy anh ta rất thật thà nhưng bây giờ vừa nhìn, là loại lưu manh giang hồ, hừ! Chẳng có tương lai!”

Điền Phỉ nói.

“Thì ra là vậy, mẹ nó, thằng nghèo thôi mà cũng dám đến đây ra vẻ hả. Xem ra lần này Lý Hồng Phong không phế anh ta là không được rồi. Trên con phố này, Lý Hồng Phong có tiếng lắm đó!”

Một chàng trai nói.

“Chứ còn gì nữa, khoảng ba tháng trước, có người gây chuyện ở quán bar, bị Lý Hồng Phong chỉnh đến chết đi sống lại”

Có chàng trai phụ họa.

Tất nhiên họ vui vẻ xem trò hay rồi.

Còn Điền Phi.

Chỉ thầm nghĩ cả hai bên đều không phải thứ tốt lành gì, đấu tranh nội bộ càng tốt, cũng không quan tâm nữa, nhưng cũng chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào.

“Choang

Mà lúc này, Trần Khiêm vô tình làm đổ một chiếc bình hoa trên bàn.

Phát ra âm thanh giòn tan sắc nét.

Càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn.

“Này các anh, thế là các anh có lỗi rồi nhé, đến đây chẳng những không uống rượu, còn làm vỡ bình hoa của chúng tôi nữa!”

Cô gái cũng biết ba người này không có ý gì tốt.

Lập tức khoanh tay cười khẩy nói.

“Chỉ vỡ một cái bình hoa thôi hà, mẹ nó, ra giá đi, ông đây đền cho cô!”

Hoàng Vĩnh Hào nói. “Được thôi, quý khách thẳng tính thật đấy, nhưng giá cả cụ thể thì phải nhờ ông chủ của chúng tôi đến thương lượng với các anh!”

Nói xong, cô gái nhìn về phía Lý Hồng Phong ở quầy bar.

Mà Lý Hồng Phong cũng đã đi về phía bên này. “Chuyện gì vậy?”

“Ông chủ, ba người này không hề gọi rượu mà còn làm vỡ bình hoa của chúng ta nữa, có lẽ là đến đây gây hấn! Nhưng mà họ nói, tiền bình hoa, họ sẽ đền!”

Cô gái nói.

“Ha ha, chịu đền tiền là được, tôi nói này mấy chú em, các cậu ăn gan hùm mật gấu, dám chọc Lý Hồng Phong tôi, thế này đi, bình hoa này, tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, đền tôi ba triệu là được!”

Lý Hồng Phong hút điếu thuốc, cười lạnh lùng.

Lúc này, toàn bộ hội trường đều nhìn sang bên này.

Dù sao có mâu thuẫn thì mọi người đều muốn thưởng thức trò vui.

Mà giờ phút này, người chỉnh nhạc cũng đã tắt nhạc đi.

Đồng thời, rất nhiều chàng trai nhuộm đầu xanh đỏ, thường đến quán bar này chơi cũng bước về phía Trần Khiêm.

“Anh Phong, có chuyện gì vậy?”

Có chàng trai hỏi.

“Không sao, không có gì đâu, làm vỡ một bình hoa, tôi muốn cậu ta đền cho tôi!”

Lý Hồng Phong cười: “Đã thấy chưa chú em, hôm nay nếu các cậu không có ba triệu đền cho tôi, sợ rằng các cậu không thể bước ra khỏi chỗ này đâu!”

Đám lưu manh sau lưng lắc lắc cổ, chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.

Mà Trần Khiêm thì cười nhạt: “Lý Hồng Phong, ông vẫn ngang ngược như xưa nhỉ, một cái bình hoa mà dám đòi đến ba triệu, ông gan quá nhỉ? Hơn nữa, ông còn nhớ tôi không, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau đấy!”

“Hả? Đã từng gặp nhau?”

Lý Hồng Phong khẽ giật mình, mới chợt nhớ ra: “Thảo nào tôi cứ nghĩ sao thấy cậu quen quá, cậu là bạn trai của con gái nhà họ Dương đúng không? Mẹ nó, tôi còn tưởng là ai ghê gớm lắm? Nhóc con, mày chán sống rồi đúng không, lần trước tao chưa dạy đến cùng đúng không?”

“Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay thằng ranh con như mày có ba triệu bồi thường cho tao thì được, nếu không thì mày tự suy nghĩ hậu quả đi!”

Trần Khiêm cười nhạt.

Mà lúc này, Bạch Tiểu Phi đứng lên: “Được thôi, tôi đi chuẩn bị cho anh ấy, đợi lát nữa tôi quay lại!”

“Đại ca, xem ra là muốn đi kêu người!” Một tên cấp dưới nói.

“Cứ để cậu ta gọi đi, để tôi xem thử cậu ta gọi ai đến!”

Lý Hồng Phong cười khinh thường.

“Mẹ nó mẹ nó, lớn chuyện rồi, thằng oắt này đụng độ trực tiếp với Lý Hồng Phong, chẳng lẽ không biết quán bar bày của Lý Hồng Phong, anh Đại Đầu cũng có phần hả, mấy đứa nhóc này còn muốn sống ở Kim Lăng nữa không?”

Mấy chàng trai bên ghế Điền Phỉ phấn khích nói.

“Điền Phỉ, chẳng phải cậu nói đồng nghiệp của cậu là bạn cấp ba của anh ta à, có cần giúp đỡ không?”

Có cô gái hỏi.

“Hừ, giúp anh ta làm gì, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình, mặc dù Lý Hồng Phong có tiếng xấu nhưng Trần Khiêm cũng không tự xem thử, anh ta trêu nổi không?”

Điền Phỉ khoanh tay nói. Mà chẳng bao lâu sau. Quán bar chợt có người kêu lên: “Mọi người nhìn xem, chẳng phải là anh Đại Đầu hay sao? Anh Đại Đầu đến rồi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn