Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc này, ông Ngụy lắc đầu.

“Ban nấy tôi với ông Hứa và anh Lý cũng đang bàn bạc chuyện này. Bởi vì khi đó người thiếu niên này cũng rất trẻ, tôi chỉ liếc mắt một cái cho nên mới có ấn tượng, cũng không biết cậu ta đến từ gia tộc nào ở Lương Thành nữa. Vừa rồi tôi với anh Lý có tìm qua một lượt tất cả những gia tộc lớn ở Lương Thành - Thục Xuyên rồi, kết quả trong gia tộc của người ta đều không có kiểu truyền thống này!”

Ông Ngụy nói.

“Vậy được, nhưng đã biết được viên ngọc này đến từ Lương Thành, tôi tin rằng cũng không khó để điều tra đâu!”

Trần Khiêm mỉm cười nói.

Sau đó, mọi người chỉ tùy hứng trò chuyện.

Lúc này, ông Hứa bỗng dưng đứng lên, đi về chiếc đồng hồ quả lắc trong nhà ông Ngụy, hiếu kỳ hỏi:

“Ông Ngụy, nếu như tôi nhìn không lầm thì chiếc đồng hồ quả lắc này có phải từ thời Dân Quốc không?”

Ông Hứa nói.

Ông Ngụy gật đầu: “Ông Hứa nói không sai, chính là từ thời Dân Quốc, là hàng của nước M, khi đó được đặt ở phủ tổng thống Dân Quốc!”

Ông Hứa ngạc nhiên.

“Cái này mà ông cũng có thể lấy được!”

“Ha ha, ông Hứa chê cười rồi, đây là quà mừng thọ mà nhà họ Long ở Yên Kinh tặng cho tôi!”

Nhìn thế này thì dường như ông Ngụy không biết nhà họ Long với Trần Khiêm có một số xích mích.

Cho nên lúc này mới không cảm thấy gì.

Trần Khiêm cười nhạt, bưng tách trà uống một ngụm.

“Ông nội ơi, muộn lắm rồi, có nhiều khách đến vậy à?”

Lúc này, trên lầu hai có một cô gái mặc đồ ngủ bước ra.

Khi nhìn thấy mấy người Trần Khiêm thì vẻ mặt tò mò.

“Đúng vậy, Kiều Kiều, mau đến gặp cậu Trần đi, chẳng phải trước đây con rất tò mò về cậu Trần ở Kim Lăng sao?”

Ông Ngụy cười nói.

“Cậu ấy chính là cậu Trần - Trần Khiêm à?”

Ngụy Mộng Kiều từ từ đi xuống.

Khế nhướng mày, nhìn chăm chằm vào Trần Khiêm.

“Hi hi, chào cậu Trần, tôi là Ngụy Mộng Kiều, cậu gọi tôi Kiều Kiều là được rồi!”

Ngụy Mộng Kiều nói.

“Ừ ừ, chào Kiều Kiều, cô gọi tôi Trần Khiêm là được!

Trần Khiêm bắt tay với cô ấy. Cô gái này thật sự rất xinh đẹp. Tuyệt đối là một người đẹp hiếm có.

Trò chuyện một lát thì cảm thấy cô ta cũng rất phóng khoáng với người khác.

Ấn tượng ban đầu cô ta để lại cho Trần Khiêm khá tốt.

Hơn nữa còn rất khéo ăn nói, nói với Trần Khiêm chuyện này chuyện kia.

“Trần Khiêm, anh là cậu Trần, bình thường hay tham gia vào hoạt động giải trí nào?”

Ngụy Mộng Kiều hỏi.

“Tôi à, bình thường rất ít khi tham gia vào các hoạt động giải trí!”

Trần Khiêm lắc đầu.

“Hừ hừ, tôi không tin đâu, chắc chắn là anh chơi rất sành, ha hai”

Ngụy Mộng Kiều nói.

Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó: “Phải rồi, trưa mai tôi mời một số bạn bè mà tôi quen biết ở Kim Lăng ra ngoài ăn, tụ tập một bữa. Trần Khiêm, nếu anh không bận, có thể đến không?”

Ngụy Mộng Kiều nói.

Trần Khiêm im lặng không nói gì.

“Kiều Kiều, vô lễ! Sao cậu Trần có thể chơi với mấy đứa nghịch ngợm bọn con được chứi”

Lúc này, ông Ngụy nghe thấy, không nhịn được cười khổ nói.

“Được thôi!"

Ngụy Mộng Kiều bĩu môi.

Trần Khiêm thì nghĩ, dù sao ông Ngụy cũng giúp mình một lần, nếu lúc này từ chối thẳng thừng cháu gái của người ta thì rất không phải phép.

Thế là gật đầu cười: “Được thôi, ngày mai có thời gian thì tôi sẽ đi!” “Được rồi, là anh nói đấy nhé!” Ngụy Mộng Kiều cười.

Chẳng bao lâu sau, Trần Khiêm, Lý Chấn Quốc với ông Hứa tời khỏi trang viên nhà họ Ngụy.

Trần Khiêm vốn muốn quay về biệt thự Vân Đỉnh nghỉ ngơi.

Nhưng nghĩ lại, hiện tại mình đã cho Dương Hạ mượn biệt thự Vân Đỉnh rồi.

Cho nên mới để Lý Chấn Quốc sắp xếp cho một khách sạn để ở.

“Đồ ăn xin, cút ra ngoài cho tôi, có nghe thấy chưal”

Lúc Trần Khiêm đến. Vài người bảo vệ ở cửa khách sạn đang đẩy một ông lão toàn thân đầy bùn nhơ nhớp, tóc bù xù như cỏ dại.

“Ai xin cơm chứ, tôi có xin cơm đâu, tôi chỉ muốn ở đây tắm chút thôi” Ông lão nói.

“Tắm cái đầu ông, ông không nhìn xem đây là chỗ nào ở Kim Lăng à?”

Nhân viên bảo vệ cười khẩy nói.

“Hừ, tôi nói cho mấy người biết, thật ra tôi không phải người lạ, tôi là ông nội của cậu Trần ở Kim Lăng đấy, cậu Trần của mấy người là cháu trai tôi. Mau để tôi vào trong!”

“Con mẹ nó! Ông già thối, tôi thấy ông là đang muốn chết à!”

Nhân viên bảo vệ thô lỗ nói.

©ó người gây rối, Trần Khiêm cũng chẳng quan tâm đâu, dù sao cũng có bảo vệ mà.

Trần Khiêm cũng không nghĩ gì về những lời ông lão nói.

Nhưng sau khi Trần Khiêm liếc mắt nhìn ông lão.

Lúc này mới khựng lại... “Dừng tay.”

Trần Khiêm nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn