Thiên Mệnh Chí Tôn


Cũng chính lúc này.

Điện thoại Trần Khiêm vang lên.

Là Tô Tử Nguyệt.

Trần Khiêm gửi tin nhắn wechat cho Tô Tử Nguyệt về phát hiện hôm nay. Bây giờ cô ấy đọc được nên gọi cho Trần Khiêm.

Trần Khiêm liếc nhìn ông lão.

Sau đó bấm nhận cuộc gọi.

“Tử Nguyệt, xem xong tin rồi sao?”

“Ừ ừ, vậy Trần Khiêm, sau đó sẽ làm thế nào?

Tớ... tớ thật sự có thể tìm được mẹ tớ à?”

Tô Tử Nguyệt kích động nói.

“Ừ ừ, cậu yên tâm đi, tớ cũng muốn tìm bà ấy. Đợi vài hôm nữa giải quyết xong mấy chuyện này, tớ sẽ đi cùng cậu mài Với lại một mình cậu đến Thục Xuyên tớ cũng không yên tâm!”

Trần Khiêm mỉm cười.

“Được, vậy tớ yên tâm rồi!”

Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu thì Trần Khiêm cúp máy. Lúc này, mấy người bảo vệ đang bắt ông lão ra ngoài.

“Thục Xuyên? Cháu trai, ông cũng muốn đi Thục Xuyên, đó là quê ông, cháu dẫn ông đi với! Cháu trai!”

Ông lão hét lên.

Lúc này giãy giụa thoát khỏi bảo vệ, xông đến trước mặt Trần Khiêm cầu xin.

“Đó là quê ông, cháu trai, cháu dẫn ông về nhà được không?”

Ông lão nói.

Trần Khiêm quan sát ông ta hết lần này đến lần khác.

Thấy ánh mắt của ông ta như rất phấn khích, rất háo hức muốn quay về.

Nếu nói về ông lão này, thì ấn tượng của Trần Khiêm về ông ta cũng không tính là quá tồi tệ, chính là lưu manh vô lại khiến Trần Khiêm khó chịu.

“Được, tôi sẽ tìm người đưa ông về!”

“Ông nghe cháu nói, thì hình như cháu với cô gái kia muốn đến Thục Xuyên tìm người. Ông nói cho cháu biết, ông tìm cháu trai ông, nên ở đó ông rất quen thuộc, ông có thể đưa cháu đi tìm người cháu muốn tìm, cháu giúp ông như vậy nên ông cũng giúp cháu một lần!”

Ông lão nói.

Trần Khiêm nghe thế, cuối cùng cũng cảm thấy ông ta nói ra được một câu đàng hoàng.

“Lão già này ông muốn chết à, cậu Trần mà còn cần ông giúp sao, đi nhanh cho tôi!”

Bảo vệ hét lên.

“Hừ, anh không tin thì hỏi cậu ấy xem, nếu lần trước không nhờ tôi nói chỗ bạn gái cậu ấy xuất hiện, thì cậu ấy có thể tìm thấy chỗ cô gái đó ở nhanh như vậy sao?”

“Ông!”

“Được rồi được rồi, đưa ông ta xuống trước đi, ngoài ra sắp xếp cho ông ta một nhà khách khác đi, mua cho ông ta ít đồ ăn nữa. Đợi mai rồi tìm người đưa ông ta về Thục Xuyên!”

Trần Khiêm bất lực lắc đầu.

Còn những lời mà ông lão nói sẽ giúp mình, Trần Khiêm chỉ cười khổ một tiếng.

Sau đó mời quay vào phòng.

Một đêm không có gì để nói.

Đến sáng hôm sau.

Trần Khiêm lại nhận được một cuộc điện thoại.

Cuộc điện thoại này chính là cô cháu gái của ông Ngụy, Ngụy Mộng Kiều.

Lúc này Trần Khiêm mới nhớ đến chuyện Ngụy Mộng Kiều mời mình tham gia vào buổi tụ tập mà cô ta tổ chức.

Vốn cũng không tính là quá thân thiết với Ngụy Mộng Kiều, cho nên sau khi nhận điện thoại, Trần Khiêm đã muốn tìm một lý do để từ chối.

“Trần Khiêm, ông nội tôi biết cậu muốn đến tham gia buổi tụ tập với tôi nên cũng rất vui, bảo tôi phải tiếp đãi cậu cho chu đáo!”

Ngụy Mộng Kiều nói như vậy.

Trần Khiêm hơi xấu hổ, ông Ngụy cũng biết chuyện này, hơn nữa Ngụy Mộng Kiều còn mời mọc chân thành như vậy, quả thực mình cũng không từ chối được.

Cho nên Trần Khiêm đồng ý.

Sau đó lái xe đến nơi tụ tập.

Chuẩn bị đến chào tiếng rồi đi.

“Cậu Trần cậu Trần, bọn tôi đợi cậu được một lúc rồi!”

Địa điểm là ở trong khách sạn Kim Lăng Brilliant.

Ở cửa khách sạn, Ngụy Mộng Kiều đang đợi Trần Khiêm, nhiệt tình nói.

Lúc này có một cô gái trưởng thành, gợi cảm đang đứng bên cạnh Ngụy Mộng Kiều. Trông có vẻ khoảng ba mươi tuổi, tóc dài đến eo, dáng người mảnh khảnh, rất có khí chất...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn