Thiên Mệnh Chí Tôn


Da dẻ rất trắng. Trần Khiêm gật đầu cười với chị ta một cái.

“Hi hi, Trần Khiêm, đây là chị họ của tôi, đến đây chơi với tôi, đẹp không?”

Ngụy Mộng Kiều nói.

Trần Khiêm gật đầu.

“Hừ, nhưng mà chị họ tôi đã kết hôn lâu rồi, hồi xưa là hoa khôi đấy, bây giờ cũng là một đóa hồng xinh đẹp, ha ha!”

Ngụy Mộng Kiều nói đùa.

“Đây chắc là cậu Trần của Kim Lăng đúng không? Chào cậu Trần, tôi là Âu Dương Nhự, tôi lớn hơn hai người, cậu có thể gọi tôi là chị Âu Dương!”

Âu Dương Như cười nói.

“Hơn nữa cậu Trần, cậu biết không, gia tộc của chị họ tôi ở Nam Dương rất đỉnh đấy. Hiện tại chị họ tôi là giảng viên đại học!”

Ngụy Mộng Kiều nói.

“Chào chị Âu Dương!”

Sau khi chào hỏi đơn giản, Trần Khiêm với mấy người họ vào trong.

Sau khi Trần Khiêm đi không lâu.

Một chiếc xe sang trọng, giá ít nhất cũng phải hàng chục triệu tệ, dừng ở trước cổng khách sạn.

Sau đó, tài xế xuống xe, cung kính mở cửa ghế lái phụ, một cậu ấm mặc vest, trên bộ vest còn có một chiếc đồng hồ bỏ túi đắt tiền, bước xuống xe.

“Cậu Long!”

Tài xế cung kính nói.

Người này chính là Long Thiếu Vân.

Khóe miệng của Long Thiếu Vân như đang nở một nụ cười ác ý.

Lúc này nhìn vào bên trong khách sạn.

Sau đó mới cười, mở cửa sau.

“Tần Nhã, đến rồi, xuống xe nhé?”

Người đang ngồi trong xe chính là Tân Nhã.

Tân Nhã không nói gì bước xuống xe.

Hôm nay cô ta chỉ trang điểm nhẹ, nhưng vẫn xinh đẹp, vẫn khí chất như vậy.

Làm cho Long Thiếu Vân nhìn, hai mắt như muốn phát sáng.

Bởi vì ngay từ khoảnh khắc đầu tiên thấy Tần Nhã, Long Thiếu Vân đã cảm thấy cô gái này không hề giống với những cô gái khác rồi.

Anh ta đã từng gặp được rất nhiều cô gái, kiểu nào cũng có cả.

Nhưng kiểu có khí chất như Tân Nhã thì quả thật là lần đầu tiên.

Nhưng tiếc là lần đầu tiên gặp mặt, mình đã bật đèn xanh rất nhiều lần.

Theo lý mà nói, đường đường là cậu ba của nhà họ Long ở Yên Kinh, chỉ cần gật đầu một cái thì sẽ có vô số cô gái chen chúc nhau chạy tới.

Huống hồ mình còn bật đèn xanh nữa.

Nhưng Tần Nhã lại chẳng nói chẳng răng gì với mình.

Sau này mới biết, cô ấy đã có người trong lòng rồi.

Cho nên Long Thiếu Vân mới tăng thêm áp lực cho nhà họ Tần.

Thế nên hôm nay mới ép được Tân Nhã ra ngoài ăn với mình.

“Đừng ủ rũ mãi như vậy mà Tân Nhã, thật ra bình thường anh quần áo là lượt thế thôi chứ con người anh thật sự rất tốt. Mặc dù có một số người bên ngoài thì nhìn là người tốt đấy, nhưng nói không chừng họ ẩn giấu rất sâu, người có gì nói nấy, thẳng thắn bộc trực như anh rất ít!”

“Cảm ơn, tôi tự biết phán đoán!”

Tân Nhã lạnh lùng nói.

“Được được được, đi thôi, chúng ta vào trong!”

Long Thiếu Vân cười.

Nói xong còn đưa tay ra, muốn ôm eo Tần Nhã.

Nhưng Tân Nhã vội né tránh.

Còn liếc Long Thiếu Vân một cái.

“Đụng một chút cũng không được? Chẳng phải em là vợ chưa cưới của anh sao!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn