Thiên Mệnh Chí Tôn


Giám đốc nói.

“Sao anh lại biết tôi?”

Trần Khiêm nhìn người giám đốc này.

Vị giám đốc vội cười trừ: “He he cậu Trần, tôi có thấy cậu trong một lần họp thương đoàn, hơn nữa trước đây chị của cậu là chủ tịch Trần Hiểu rất quan tâm đến tôi, đương nhiên là tôi biết cậu rồi!”

“Hừ, Trần Khiêm, anh đừng có diễn nữa, ở Kim Lăng ai mà không biết chứ, người làm kinh doanh có ai là không nể mặt cậu, các người đều cùng một giuộc cả. Tại sao trước đây camera không hỏng mà bây giờ lại cần phải sửa chứ!”

Ngụy Mộng Kiều tức giận nói.

Giọng của Ngụy Mộng Kiều rất lớn.

Lúc này, khách của những phòng khác cũng ra ngoài.

Cả một tầng, rất nhiều người vây lại xem. “Chuyện gì vậy?” Có người hóng hớt nói.

“Hình như là một cậu ấm thấy con gái nhà người ta uống say, sau đó kéo người ta vào phòng, cuối cùng chưa kịp cưỡng hiếp đã bị em gái người ta phát hiện. Ôi cầm thú vãi!”

“Trời ơi, tưởng mấy chuyện thế này chỉ có thể thấy trên tivi thôi chứ, không ngờ ngoài đời cũng có nữa, tởm thật đấy!”

Mọi người sôi nổi bàn luận.

Còn có người nhiều chuyện, livestream lên tin mới luôn.

Khách sạn Brilliant là một khách sạn lớn, tích hợp cả giải trí, nghỉ dưỡng và ăn uống.

Lúc này, ở tầng ba, trong nhà hàng nguy nga tráng lệ.

Long Thiếu Vân đang ăn cơm với Tân Nhã. Tân Nhã chỉ ăn vài miếng.

“He he, mọi người đã nghe nói chưa, trên tầng bảy xảy ra chuyện rồi!”

Lúc này, lại một bàn khách mới đến, ngồi bên cạnh bàn Long Thiếu Vân, bọn họ bàn luận.

Sau đó nói đến chuyện vừa mới xảy ra ở tầng bảy.

“Có người đê tiện như vậy à!”

Long Thiếu Vân uống một ngụm rượu vang, nghe thế thì mỉm cười.

Tân Nhã cũng cau mày.

“Sau đó thì sao? Bây giờ ở đó vẫn đang ầm ï à? Cậu ấm đó là ai vậy? Tích nghiệp quá thể!”

“Ôi đệch, nói đến cậu ấm đó, trông bộ dáng có vẻ như lai lịch không nhỏ đâu, có người nói là cậu Trần của Kim Lăng!”

Người đó ngạc nhiên nói.

“Cái gì? Cậu Trần của Kim Lăng? Không thể nào đâu?”

“Đương nhiên là không thể rồi, cậu ấy sẽ không làm loại chuyện này!”

Lúc này, Tân Nhã hét lên với người ở bên kia.

“Ôi chao, cô nóng nảy với bọn tôi làm gì chứ, bọn tôi chỉ là đang nói chuyện thôi, không thì cô lên đó xem sẽ biết ngay thôi mài!”

Một chàng trai nói.

“Vậy cậu Trần trông thế nào? Có đẹp trai không? Ôi, cậu ấy vô cùng bí ẩn, trước đây chưa từng nhìn thấy!”

“Trông rất đẹp trai, nhưng làm việc mà con người không nên làm. Tôi nghe người ta gọi cậu ấy, hình như là Trần Khiêm gì đó, chính là cậu Trần không trật đi đâu được!”

Anh chàng nói.

Nghe đến đây, cả người Tân Nhã khẽ run lên.

“Anh nói cậu ấy tên gì?”

Tân Nhã đứng lên.

“Trần... Trần Khiêm!”

Người bên cạnh giật mình.

“Không thể nào, sao có thể như thế được!”

Tân Nhã khó tin nói.

Sau đó, thấy có người muốn lên tầng bảy hóng hớt.

Tân Nhã cũng chạy theo.

Còn Long Thiếu Vân thì cười khổ uống một ngụm rượu vang.

Sau đó rút điện thoại ra gọi một cuộc: “Có thể lên rồi!"

Cũng đứng dậy đi lên.

“Nhường một chút, chúng tôi là phóng viên!”

Lúc này, tầng bảy rất náo nhiệt.

Các phóng viên của Thời báo Kim Lăng tràn vào, nếu không có gì bất ngờ thì việc hôm nay sẽ lên trang nhất của báo ngày mai.

Trần Khiêm cũng bị người ta chặn lại, trắm miệng cũng khó mà giải thích được.

Lúc này, Tân Nhã đứng ở một bên nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc nhìn thấy thật sự là Trần Khiêm, Tân Nhã không dám tin lùi về sau một bước.

“Không thể nào, không thể nào, Trần Khiêm không phải là người như vậy!”

Tân Nhã thấp giọng thì thầm.

“Cái gì mà không phải là người như vậy chứ, bị người ta bắt tại trận rồi. Lợi dụng lúc người ta say rượu rồi muốn giở trò đồi bại, giờ đương sự người ta đã xác nhận là cậu ta rồi!”

Một người khách ở bên cạnh nghe thấy lời thì thầm của Tân Nhã thì lập tức phản bác lại. “Kiều Kiều, sao lại là em? Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, Long Thiếu Vân dẫn theo một đám vệ sĩ đi qua.

Sau khi nhìn thấy Ngụy Mộng Kiều. Long Thiếu Vân hỏi. “Hả? Anh Thiếu Vân, anh đến đây thật tốt quá,

không phải em mà là chị Âu Dương xảy ra chuyện rồi"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn