Thiên Mệnh Chí Tôn


Tân Nhã dữ dẫn trừng Trần Khiêm, sau đó lao qua đám người đi xuống lầu.

"Tân Nhã!"

Mà lúc này, Long Thiếu Vân dùng ánh mắt ra hiệu cho một người đàn ông tóc dài, sắc mặt nhợt nhạt, mặc bộ đồ đen đang đứng trong góc.

Thế rồi gã dẫn vệ sĩ đuổi theo.

Ngụy Mộng Kiều hô lên: "Trần Khiêm, anh không thể đi, chuyện ngày hôm nay anh nhất định phải trả lại công bằng cho chị tôi!"

Một đám người chặn Trần Khiêm lại.

Đương lúc Trần Khiêm không biết phải làm sao.

Anh bỗng cảm nhận thấy sau lưng lạnh lẽo.

Trần Khiêm ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông có mái tóc dài như phụ nữ đang đi tới bên cạnh anh.

Tạo cho anh cảm giác uy hiếp cực lớn.

Đúng lúc này.

"Nhường đường nào, làm gì đó!"

Một giọng nói già nua bỗng vang lên.

"Đệch, lão già chui từ đâu ra thế, xông bừa vào đây làm gì?"

Người vây xem mắng. "Tôi tới tìm cháu trai của tôi, làm gì được nhaul" Ông già hừ một tiếng.

Sau đó chen vào trong.

Một số người thấy lão ăn mặc xoàng xĩnh, bèn vội vàng tránh xa.

Còn thanh niên tóc dài kia thì lạnh lùng liếc ông già, sau đó thu tay lại.

"Làm gì đó làm gì đó? Buông cháu trai của tôi rai"

Ông già xông đến đẩy Ngụy Mộng Kiều ra.

Trần Khiêm nhìn sang, ông già này không phải ai xa lạ mà chính là lão ăn mày quấn lấy mình hôm qua.

"Gì cơ? Anh ta là cháu trai của ông?"

Ngụy Mộng Kiều sửng sốt

"Hừ, không giống à? Cháu trai, hôm nay ông đi tìm cháu, kết quả đám người kia bảo cháu không ở đó. Ông còn tưởng cháu bỏ ông lại, đi Thục Xuyên một mình! Đi thôi đi thôi đi thôi, chúng ta đi thôi!"

Ông già chẳng hỏi han gì đã lôi cánh tay Trần Khiêm rời đi.

"Không được đi!"

Mà lúc này, ánh mắt người đàn ông tóc dài chợt trở nên lạnh lùng, gã lập tức túm vai Trần Khiêm.

Ông già chìa tay cản, sau đó vung tay, thế rồi gã tóc dài bị đẩy lùi vào tường!

Trong nháy mắt ấy, trên trán gã tóc dài rịn đầy mồ hôi, ngạc nhiên nhìn lão.

Trần Khiêm đành phải dựa vào lão để thoát thân.

Anh chẳng nói chẳng răng, lập tức đi theo ông già rời khỏi đó. "Hì hì, cháu trai, cháu có sao không?”

Ông già dẫn Trần Khiêm đi một mạch tới bờ sông ở công viên rồi mỉm cười hỏi han.

"Không sao, cảm ơn... bác!"

Nếu lúc nãy ông già không can thiệp thì nói không chừng mình còn phải ở lại đó giải thích với bọn họ, hơn nữa xem chừng mình cũng chẳng đi được!

Vì vậy anh thật lòng cảm ơn. Đồng thời, Trần Khiêm cũng rất nghỉ ngờ.

Sao lần nào mình xảy ra chuyện, ông già này cũng tình cờ xuất hiện, còn gián tiếp giúp đỡ mình?

Ví dụ như hôm nay, làm sao bác ấy tìm được mình?

Anh hỏi ngay: "Đúng rồi bác ơi, làm sao bác tìm được tôi? Không phải bác vẫn luôn theo dõi tôi đấy chứ?"

Vẻ mặt ông già đầy xấu hổ. "Phải đó, đúng là hôm nay tôi theo dõi cậu.

Haiz, ai bảo lần trước thăng nhóc cậu giúp tôi, lần cậu xảy ra chuyện, dù thế nào tôi cũng phải

Ông già mỉm cười: "Cho nên hôm qua cậu mời tôi ăn cơm chắc chắn không thiệt đâu!"

"Sao bác biết tôi gặp nạn?”

Trần Khiêm ngày càng cảm thấy ông già này thật thần bí.

"Hừ, còn không phải vì đêm qua tôi ngủ ở ga ra, nghe thấy có mấy người bàn chuyện hôm nay hãm hại cậu. Sau đó tôi đi tìm cậu, quả nhiên cậu mắc: bẩy!"

Ông già trả lời.

Sau đó lão kể lại sự việc cho Trần Khiêm.

Thì ra trong lúc ông già tìm một chỗ nghỉ ngơi ở ga ra đã tình cờ nghe thấy Long Thiếu Vân gọi điện nói về chuyện cấu kết với Ngụy Mộng Kiều hãm hại mình ngày hôm nay.

Quả nhiên không có tình yêu từ trên trời rơi xuống, cũng chẳng có nỗi hận thù tự nhiên sinh ra, buổi tụ họp mà Ngụy Mộng Kiều ra sức mời mình đi tham gia hôm nay chính là một âm mưu do cô ta và Long Thiếu Vân cấu kết với nhau.

Thậm chí bọn họ đã tính kỹ từng bước.

Vừa rồi Trần Khiêm cũng đã nghĩ đến điểm này, bởi vì không thể trùng hợp như vậy.

Nhưng anh nghĩ mãi mà không rõ tại sao Ngụy Mộng Kiều lại hãm hại mình, mình và cô ta đâu có thù oán gì!

"Hừ, thằng ngốc, mặc dù cậu có tiền có thế lực hơn bọn họ, nhưng thằng nhóc cậu quá lương thiện. Người ta muốn hại cậu còn cần lý do chắc?"

Ông già nhìn Trần Khiêm lắc đầu.

"Hơn nữa, chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cậu. Nếu lão không kéo cậu đi thì có lẽ bây giờ cậu đã bị người ta rút gân tay gân chân rồi. Hơn nữa người ta ra tay có lý do chính đáng! Gã tóc dài đứng sau lưng cậu muốn ra tay với cậu không chỉ một lần đâu!"

Lão lại miêu tả cho Trần Khiêm những gì nhìn thấy lúc nãy.

Sau khi nghe xong, Trần Khiêm cũng thấy sợ.

Có lẽ những rắc rối trước đây mình gặp phải đều liên quan đến lợi ích, mình lại không muốn so đo với nhiều người nên không xử lý mọi chuyện một cách tàn nhãn.

Nhưng giờ đây, cuối cùng Trần Khiêm cũng biết chị gái nói "Em không tàn nhãn thì không đứng vững được" là có ý gì.

Bất kể bạn có phải cậu ấm nhà giàu hay không, nếu bạn không có khí thế tàn nhẫn thì vẫn có người có thể đẩy ngã bạn!

Trần Khiêm thở dài, ngay sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn