Thiên Mệnh Chí Tôn


Biệt thự nhà Tân Nhã.

Lúc này, mấy chị em đang uống rượu, hát karaoke rất vui vẻ.

Mọi người đều cố gắng để Tân Nhã quên đi chuyện không vui vẻ gì với Trần Khiêm ngày hôm nay.

Còn ba mẹ của Tân Nhã, sáng hôm nay đã đi Yên Kinh rồi.

Cho nên buổi tối, nhóm Triệu Đồng Đồng chắc chắn sẽ không đi mà ở bên Tân Nhã.

“Đồng Đồng, tớ đi nhà vệ sinh, cậu đi với tớ nhé?”

Tân Nhã nói. “Được thôi!”

Sau đó hai cô gái cùng lên nhà vệ sinh ở tầng trên.

Nhưng chẳng bao lâu sau. “AI"

Trên tầng đột nhiên truyền đến tiếng hét.

Làm cho tất cả mọi người đều giật mình. Lúc này mới chạy lên.

Nhìn vào nhà vệ sinh thì không thấy bóng dáng Tần Nhã với Triệu Đồng Đồng đâu.

Thấy cửa sổ nhà vệ sinh đang mở, nhìn xuống dưới lầu cũng không thấy bóng dáng đâu.

“Đồng Đồng, Tiểu Nhã? Hai cậu đừng đùa, hai cậu đâu rồi?”

Mấy cô gái gọi.

Nhưng tìm cả buổi, thì mới chắc chắn Tân Nhã không đùa mà thật sự là không thấy đâu.

Lo lắng sắp khóc đến nơi. “Làm thế nào bây giờ?”

“Còn có thể thế nào nữa? Mau gọi điện thoại cho cảnh sát đi!”

“Thả bọn tôi ra, anh là ai?”

Mà vừa nấy, lúc Tần Nhã với Triệu Đồng Đồng vừa vào nhà vệ sinh thì có một bóng đen vụt qua trước mắt bọn họ, sau đó có một cơn đau ở lưng, rồi hai người ngất đi.

Lúc tỉnh lại thì đã bị bắt cóc đến đây rồi.

Giống như là trong một căn nhà lụp xụp nơi hoang vắng.

Lúc này sợ hãi nói.

“Đúng vậy, mau thả bọn tôi ra, nói cho anh biết, Tần Nhã quen biết rất nhiều cậu ấm đấy, nếu anh không thả bọn tôi ra thì đời anh tiêu rồi!”

Triệu Đồng Đồng nói.

“Ha ha ha, tôi lại sợ quá cơ, tôi biết cô Tần là hôn thê của cậu Long, hơn nữa còn nghe nói Long Thiếu Vân rất thích cô. Thật ra hôm nay tôi bắt hai người đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn mượn cô Tân để có thể khiến tên khốn Long Thiếu Vân kia trả tiền cho tôi thôi, lấy được tiền rồi thì tôi sẽ đi ngay, không làm tổn thương đến một cọng tóc của cô Tân đâu!”

Người này chính là Hầu Tam.

Tên này, không có lợi thì không dậy sớm, đưa tiền thì chắc chắn chuyện gì cũng sẽ làm.

Lúc này cũng vì tiền cho nên mới muốn đe dọa Long Thiếu Vân.

Dù sao thì chưa đến cuối cùng, hắn ta cũng không muốn vạch mặt, nói ra chuyện Long Thiếu Vân với mình suýt chút nữa là làm nhục Âu Dương Như.

Bởi vì như vậy, mình sẽ đắc tội với cả nhà họ Trần, nhà họ Long với cả nhà Âu Dương, đảm bảo là chết không có chỗ chôn.

Hắn ta là người thông minh.

Mới có ý tưởng này.

“He he, cô Tân, quả nhiên cô rất xinh đẹp, tôi tin là Long Thiếu Vân chắc chắn sẽ vì cô vợ xinh như hoa của cậu ta mà đem tiền trả cho tôi thôi!”

Hầu Tam bóp cằm Tân Nhã.

“Hừ, không chỉ Long Thiếu Vân mà còn một người nữa, nếu như để bọn họ biết được anh bắt cóc Tiểu Nhã, anh sẽ đi đời nhà ma, chính là Trần Khiêm - cậu Trần của Kim Lăng!”

Triệu Đồng Đồng lại nói. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Cái gì? Trần Khiêm?”

Sắc mặt Hầu Tam đanh lại.

Nếu không khiêu khích đến Trần Khiêm thì mình cũng sẽ không đến mức trốn chui trốn nhủi ở nơi khỉ ho cò gáy này.

Đúng vậy, không thể đánh giá thấp thế lực của nhà họ Trần ở Kim Lăng được.

“Đồng Đồng, cậu đừng nói nữa, tớ với người kia đã không còn quan hệ gì nữa rồi! Hơn nữa hai bọn tớ đã cắt đứt rồi, sao cậu ta giúp tớ được chứ!”

Tân Nhã nhìn Triệu Đồng Đồng rồi nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn