Thiên Mệnh Chí Tôn


Hầu Tam hìn thấy từng chiếc từng chiếc trực thăng lượng trên bầu trời, tạo thành thế bao vây khu nhà.

Những ba mươi chiếc...

Hầu Tam nhìn muốn rớt tròng mắt.

Còn Triệu Đồng Đồng thì càng ngạc nhiên bụm miệng.

Ôi trời, tuy Triệu Đồng Đồng cũng là gái thành phố nhưng chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng nào oai hùng thế này!

“Trần Khiêm, cậu đểu cán!"

Hầu Tam hoảng sợ gào lên.

Ngay lập tức định cầm tiền chuồn đi.

Mà vệ sĩ đã xuống từ thang dây từ lâu.

Bao vây Hầu Tam lại.

"Đúng thật là cậu à Hầu Tam. Vốn tưởng thằng oắt cậu không dám quay về nữa, không ngờ cậu không những quay về mà còn dám hãm hại cậu

Trần. Cậu không sợ chủ tịch Trần Hiểu biết à?"

Lý Chấn Quốc bước xuống, bên cạnh là Thiên Long Địa Hổ.

Bấy giờ ông ấy cười khẩy nói. Rõ ràng bọn họ đều quen biết nhau.

Nhìn thấy Thiên Long Địa Hổ và Lý Chấn Quốc đều tới cả.

Hầu Tam cũng bỏ ý định bỏ trốn.

Đúng vậy, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, nếu Lý Chấn Quốc nói chuyện này cho Trần Hiểu thì chắc chắn Trần Hiểu sẽ không tha cho hắn ta, đến lúc đó muốn toàn thây còn khó nữa là.

Nếu bây giờ buông tay chịu trói thì may ra còn đường sống.

"Hì hì hì, chẳng phải từ lúc cô chủ đuổi em đi, em thật sự không còn đường sống sao. Hơn nữa anh Chấn Quốc, đúng là em có tham gia hãm hại cậu Trần, nhưng em cũng rất có thiện ý mà. Mà anh không biết đấy thôi, hôm đó Long Thiếu Vân kia không chỉ định hại cậu Trần đơn giản vậy đâu, còn muốn em đánh cậu Trần ngất rồi cho cậu ấy uống thuốc nữa cơ. Thế nên em từ chối thẳng thừng, hơn nữa anh xem, em chủ động đem chứng cứ đến giúp cậu Trần thanh minh đây này!"

Hầu Tam tí tởn nói.

"Anh Chấn Quốc, nể tình ba anh em chúng ta lúc đầu đều là người của cô chủ, lúc đó em cũng từng cứu anh mà tha cho em được không? Anh xem, lúc đó em còn trẻ người non dạ, bây giờ tuy rằng trưởng thành rồi nhưng có làm nên được trò trống gì đâu?"

"Cậu còn biết lúc đầu mình là người của cô chủ à? Tôi tưởng cậu quên rồi ấy chứ. Còn về việc xử lí cậu thế nào thì vẫn phải để cậu Trần quyết định!"

Đám người Lý Chấn Quốc đến bên cạnh Trần Khiêm.

"Trước đây Hầu Tam là người của chị em à?"

Trần Khiêm cũng bất ngờ, thảo nào Hầu Tam lại sợ bà chị mình đến vậy.

"Vâng thưa cậu Trần. Ban đầu cô chủ lập nghiệp ở Kim Lăng có tôi, Triệu Tử Hưng và Hầu Ngạn Bình cũng chính là Hầu Tam này, ba người chúng tôi trợ thủ. Lúc đó Hầu Tam mới hai mươi hai tuổi đầu, nhưng tính tình lăng nhăng ngả ngớn, có lần uống say rồi làm cho một nữ nhân công to bụng khiến cô chủ tức giận đuổi tên cầm thú này đi!"

Lý Chấn Quốc nhìn Hầu Tam lạnh lùng cười.

"Hóa ra còn có chuyện này! Nếu anh ta đã mang chứng cứ tới thì em không truy cứu nữa!"

Nói thật, ban đầu Trần Khiêm còn muốn tìm ra người này rồi băm vằm hẳn ta ra.

Nhưng bây giờ nhìn gương mặt tí tởn của Hầu Tam, hắn còn cười với anh.

Trần Khiêm cũng chẳng thèm để ý tới con người này nữa.

"Hừ, xem như cậu gặp may. Hầu Tam, để tiền lại rồi cút đi! Lần này tha cho cậu!"

Lý Chấn Quốc vừa tức giận đồng thời thầm thở phào một hơi.

Dù sao, trước đây cũng từng cùng nhau làm sự nghiệp, hơn nữa Hầu Tam này ngày xưa còn cứu

mình một lần.

Thật sự sợ cậu Trần tức giận muốn mạng của thẳng oäắt này.

"Em... em không đi!" Hầu Tam nói.

"Anh muốn gì?"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn