Thiên Mệnh Chí Tôn


Còn Long Thiếu Vân thì bị dọa giật mình, vội vã đứng dậy, lúc nhìn rõ gương mặt của chàng trai kia thì đồng từ chợt rút lại.

"Hầu... Hầu Tam? Sao lại à cậu? Sao cậu vào được?”

Long Thiếu Vân toát mồ hôi lạnh.

"Trùng hợp vậy à, thì ra là cậu Long. Được đấy, mày dám làm nhục cô em gái bảo bối nhất của tao, đệch mẹ nó tao giết mày!"

Nói xong thì Hầu Tam đá một cú thẳng vào ngực Long Thiếu Vân.

Long Thiếu Vân từ bên đầu giường bay thẳng sang bên kia.

Anh ta ôm ngực, cảm thấy máu sắp ộc ra khỏi miệng.

"Ghì hắn xuống cho tôi!" Hầu Tam ra lệnh. Mấy người lập tức ghì Long Thiếu Vân xuống.

Long Thiếu Vân bị dọa mặt trắng bệch: "Người đâu, người đâu rồi!!!"

Bấy giờ anh ta ngoác họng ra sức gào.

"Hét đi, hét to lên, ở phòng này mày có hét rách bản họng cũng không ai nghe thấy đâu. Trước thì mày sai người giết tao, sau lại đối xử với em gái tao thế này, Long Thiếu Vân, tao với mày không đội trời chung!"

Nói xong thì lại tát một bạt tai.

"Tam... Tam gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh có em gái lúc nào thế? Tôi không biết mà!"

Long Thiếu Vân nhận sai liền. "Bốp!"

Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt: "Mày còn dám hỏi ngược lại tao, mày đối xử với em tao thế này mà còn có lý àI"

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Hầu Tam, tuy chúng ta có ân oán, tôi biết anh muốn trả thù tôi, nói thẳng ra thì anh muốn tiền chứ gì? Hôm nay là sinh nhật tôi, người lớn trong nhà họ Long chúng tôi đều tới cả, chúng ta có gì từ từ nói, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cho anh là được rồi!"

Long Thiếu Vân cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra màn kịch này được.

Cố ý lừa mình đây mà.

Bây giờ thật sự thấy hối hận vì lúc nấy không nhịn được.

"Ngoài ra Hầu Tam này, anh cũng biết rõ thân phận của tôi, đắt tội với tôi chẳng có chút lợi lộc nào, đúng không? Hơn nữa tôi nghe nói rồi, cả cái sơn trang đều lắp đặt thiết bị theo dõi an toàn, các anh ở đây không lâu nữa thì sẽ bị người của tôi phát hiện ngay. Đến lúc đó bọn họ đuổi sang đây thì anh cũng không dễ rút. Thế này đi, anh cầu tiền rồi đi đi!"

Long Thiếu Vân vội vã nói.

"Được đó cậu Long, đến giờ này rồi mà còn không quên hù dọa tao. Nhắc thêm, lúc bọn tao vào đi cửa sau, hơn nữa mày có biết năm xưa bộ thiết bị theo dõi an toàn này do ai giám sát lắp đặt không?"

Hầu Tam lạnh lùng cười.

"Aj2"

"Là tao này!"

Hầu Tam hét lên rồi vút thêm một cái bạt tai nữa.

Long Thiếu Vân nuốt một ngụm nước bọt. "Vậy anh muốn thế nào?"

"Tao muốn ấy à? Cũng đơn giản, hôm nay mày lăng nhục em tao, tao bắt được tại trận rồi. Thế này đi, tao cũng chẳng thèm đồng tiền bẩn của mày, mày quỳ xuống gọi ba lần "Ông nội", sau đó nói "Cháu là thăng súc sinh" thì tao sẽ tha cho mày, thế nào?"

Hầu Tam cười khẩy.

"Anh đừng mơi”

"Bốp!"

Lại một cái bạt tai, còn cứng miệng: "Hôm nay Hầu Tam tao liều hết, cùng lắm thì chết cùng mày, dù sao thì thằng khốn mày cũng không tha cho †aol"

Nói xong thì Hầu Tam định rút dao ra.

Mà nhìn thấy con mắt đỏ ngầu của Hầu Tam thì Long Thiếu Vân cũng đã hiểu thù hận của mình với Hầu Tam đã đến mức sống chết, thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được.

"Đừng đừng đừng, tôi gọi, tam gia, tôi gọi mà!"

Long Thiếu Vân lập tức quỳ xuống: "Ông nội, cháu là thằng súc sinh!"

Nói liên tiếp ba lần.

Cảnh này cũng được những người khác quay. lại.

Đến lúc gọi đến lần thứ ba.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, kéo ga giường bên cạnh quãng về phía Hầu Tam.

Sau đó thì đứng dậy mở cửa sổ nhảy thẳng ra ngoài.

"Mẹ nó, đừng để thằng lõi đó chạy mất!"

Hầu Tam cũng ngây người, vội vã đuổi theo.

Nhưng Long Thiếu Vân vừa chạy vừa lớn tiếng hét lên, đương nhiên khiến cho đám vệ sĩ phía trước nghe thấy động tĩnh.

"Cậu Long!"

Tóc Dài đã dẫn một đám vệ sĩ chạy tới...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn