Thiên Mệnh Chí Tôn


"Tam gia, người của bọn họ tới rồi!" Một cậu đàn em lạnh lùng nhắc nhở.

"Không cần thiết phải đụng độ với bọn họ, mẹ nó, chúng ra rút trước đất"

Hầu Tam nói, sau đó thì dẫn theo mấy người và cô gái đi ra phía sau núi.

"Đuổi theo! Đuổi theo cho tôi, giết chúng!"

Long Thiếu Vân tức giận hét lên.

Từ nhỏ đến lớn, thật sự là lần đầu tiên anh ta chịu sỉ nhục thế này, cũng là lần đầu tiên bị người ta đối xử thế này. Đương nhiên Long Thiếu Vân không chịu được.

Một đám người đuổi theo.

"Cậu Long, cậu không sao chứ?"

Quản gia lo lắng hỏi.

"Mẹ nó! Không sao mà được à, nhìn chỗ tốt mà ông chọn đi, sao để bọn Hầu Tam vào được thế, suýt chút tôi đi chầu ông tổ rồi!"

Quản gia năm sáu mươi tuổi rồi mà còn ăn một bạt tai của Long Thiếu Vân.

Ông ta lập tức xấu hổ và tức giận nói: "Là tôi sơ sót, là tôi sơ sót thưa cậu Long!"

"Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, nhiều người có tiếng tăm đều tới, cậu Long, chúng ta về trước đã nhét"

Quản gia khuyên.

Long Thiếu Vân giận đùng đùng sửa soạn lại cà vạt rồi đi về phía trước.

"Mọi người nhìn, vị kia hẳn là cô Tân Nhã, vị hôn thê của cậu Long nhỉ?"

"Chậc chậc chậc, nghe nói cô Tần Nhã vô cùng khí chất, lại còn rất xinh đẹp, bây giờ được gặp đúng là không tầm thường!"

Bấy giờ không ít người giới thượng lưu nhìn thấy cả nhà Tân Nhã được người ta cung kính mời tới thì không kìm được bàn tán.

"Đúng rồi, các ông đã nghe chuyện này chưa? Cô Tân Nhã hình như có quan hệ với cậu Trần đấy, còn mờ ám lắm, suýt chút thành bạn gái của cậu Trần rồi đấy!"

"Gì mà suýt chút chứ? Tôi nghe nói là Tân Nhã đã là người của cậu Trần rồi, đã mang thai con của cậu Trần rồi đấy! Chẳng còn là bí mật gì nữa đâu!"

"Hả? Thật hay đùa thế? Còn có chuyện này à!"

"Đừng nói bừa, cẩn thận người của cậu Long nghe thấy đấy. Đại khái thì tôi cũng đã nghe được chuyển của cô Tân Nhã và cậu Trần, dù sao cũng không rõ thực hư, nhưng bây giờ cô Tân Nhã đã là người của cậu Long rồi!"

Mọi người bàn luận.

Còn Tần Nhã lần này tới không chỉ dẫn theo người nhà mà còn gọi cả bạn thân của mình tới nữa.

Để mấy người Triệu Đồng Đồng đi cùng với mình.

Những lời bàn luận của mọi người, Tân Nhã cũng đã nghe thấy cả.

Mặt bất giác đỏ ửng lên.

Nếu không phải đang trong buổi tiệc long trọng thì cô ta đã mắng đám người này miệng thối rồi.

Mà những lời bàn luận này cũng đã truyền đến tai Dương Hạ.

Cô ta lập tức nổi giận đùng đùng.

Vốn nghĩ đơn giản, hôm nay mình cũng là nhân vật chính.

Nhưng rõ ràng Tân Nhã vừa đến thì nhân vật chính đã trở thành cô ta nên Dương Hạ không vui.

Bây giờ lại nói Tân Nhã từng yêu đương với Trần Khiêm, Dương Hạ cảm thấy khó chịu.

Trong mắt mọi người đều thấy Tân Nhã xinh đẹp hơn mình, tốt hơn mình.

Mà cô gái Tần Nhã ưu tú hơn mình này lại từng yêu bạn trai cũ của mình nên càng không thoải mái.

Dương Hạ khá phiần lòng, thế nên ánh mắt nhìn Tần Nhã cũng tràn ngập ý thù địch.

Bấy giờ Long Thiếu Vân cũng đã quay lại.

Vừa nhìn đã thấy Tân Nhã.

Trong lòng cũng hơi phẫn uất.

Cô gái này cho dù mình có theo đuổi thế nào cũng như vậy, bây giờ đến chúc sinh nhật mình

cũng mặt lạnh như tiền.

Cộng thêm chịu sỉ nhục trước đó nên cảm thấy rất bực bội.

Long Thiếu Vân hậm hực ngồi xuống.

"Cậu Longl"

Vài người trong nhà họ Tần cuống quýt tới chào hỏi.

Long Thiếu Vân không ừ hử tiếng nào đã ngồi xuống ghế chủ tọa.

Lúc này Dương Hạ nói bằng giọng chua lòm: "Thiếu Vân, hôm nay là sinh nhật em mà chị thấy vị hôn thê của em hình như rất không vui đấy, mà em biết vừa nãy mọi người nói gì không?"

"Nói gì?"

"Mọi người đều nói người Tân Nhã thích là Trần Khiêm, ở bên em chỉ là bị ép buộc thôi, em là kẻ chia cắt Trần Khiêm với Tân Nhã đó!" Dương Hạ nói.

"Thối thật! Đệch mẹ ai nói thế! Ông giết hắn!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn