Thiên Mệnh Chí Tôn


"Wow, wowl"

Ngụy Mộng Kiều vốn đang lo lắng nhưng nhìn thấy sáu chiếc trực thăng treo lụa hồng bay lên.

Thì kinh ngạc ngây người.

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, nhà họ Long xem như là lấy lại được vài phần mặt mũi.

Long Kim Nam cũng khẽ cười.

Nhưng chẳng mấy chốc, lại có chuyện khiến mọi người kinh ngạc hơn.

Sáu chiếc trực thăng phi phàm sau khi lên không được một thời gian ngắn, chưa kịp thả hết lụa đỏ.

Thì lại nhanh chóng đáp xuống.

"Hả? Chuyện gì thế?"

Có người kinh ngạc hỏi.

"Ôi trời! Mọi người mau nhìn xem!"

Có người hét to lên rồi chỉ một vùng trời bên cạnh.

Chuyện càng chấn động hơn đó là vùng trời không xa điểm đen dày đặc. Đang bay về phía sơn trang suối nước nóng.

Chính là ba mươi sáu chiếc trực thăng của Trần Khiêm.

Hơn nữa chiếc nào chiếc nấy đều xa hoa hơn sáu chiếc của nhà họ Long.

Tận ba mươi sáu chiếc đấy. "Chuyện gì thế? Là... là ai vậy?"

Tất cả mọi người đều đứng bật dậy, trên mặt toàn vẻ không thể tin nổi.

Cũng chẳng trách sáu chiếc trực thăng kia lại đáp xuống.

Long Kim Nam cũng ngờ vực nhìn, sắc mặt Long Thiếu Vân thì càng trắng bệch.

Đừng nói đến Dương Hạ.

Sau khi hét lên một tiếng "Mẹ ơi!" thì đứng ngây. tại chỗ.

Dù sao thì, gia tộc lớn nhà họ Long ở Yên Kinh.

Tài lực cực mạnh.

Thế nên mới dùng đến sáu chiếc trực thăng xa xỉ.

Nhưng phải được dùng đúng hoàn cảnh.

Dương Hạ cô ta cũng may mắn được dùng một lần.

Dù sao loại trực thăng của nhà họ Long nào phải trực thăng phổ thông trong thành phố có thể so bì được.

Nhưng không ngờ, lại có người còn bá đạo hơn.

"Là ai?"

Trong lòng tất cả mọi người đều thấy chấn động.

Chỉ có mình Tân Nhã bây giờ nước mắt rưng rưng.

Cô ta biết, nhất định là anh, Trần Khiêm đến rồi.

Có một chiếc trực thăng trong đó hạ cánh xuống trước cửa hội trường.

Cửa máy bay mở ra, Trần Khiêm chậm rãi bước xuống.

Cùng đi xuống còn có Thiên Long Địa Hổ, đương nhiên còn có Hầu Tam nữa. "Cậu Trần!!!"

Có người không kìm được hô lớn: "Ôi trời ạ, cậu Trần đấy!"

Trần Khiêm cười mìm, vốn trước cửa còn có vài vệ sĩ nhà họ Long đang giằng co với người của Trần Khiêm.

Nhưng Trần Khiêm vừa tới thì đám người đó theo bản năng tự động tránh ra.

"Cậu Trần!"

"Cậu Trần!"

Rất nhiều phú thương đứng dậy chào.

"Trần Khiêm!"

Còn Tần Nhã thì cũng khẽ gọi một tiếng.

Tân Nhã ở đây khiến Trần Khiêm khá bất ngờ.

Vốn hôm nay anh tới để kiếm chuyện với Long Thiếu Vân.

Không ngờ Tần Nhã cũng ở đây.

Trần Khiêm khế gật đầu rồi đi thẳng qua. Không khí cũng chợt yên tĩnh trong phút chốc.

Hôm nay, thực lực của Trần Khiêm xem như là đã thể hiện hoàn toàn rõ ràng rồi.

Thật quá hùng cường. "Cậu Long, nhường chút, tôi có lời muốn nói!"

Vốn dĩ Long Thiếu Vân ngồi ở trung tâm của hội trường.

Mà Trần Khiêm đi qua rồi vỗ vai Long Thiếu Vân bảo anh ta đứng sang một bên.

Long Thiếu Vân trợn mắt giận dữ.

Long Thiếu Vân anh ta có bao giờ bị đối xử thế này?

Còn bảo anh ta đứng sang một bên trước mặt mọi người, rõ ràng là đang sỉ nhục anh ta.

Nhưng Long Kim Nam năm lấy cánh tay của Long Thiếu Vân kéo anh ta sang một bên.

Cảnh tượng trước mắt rất rõ ràng, ít nhất bây giờ mấy người nhà họ Long bọng họ không thể đấu lại mấy người Trần Khiêm.

Trần Khiêm thì liếc Ngụy Mộng Kiều sắc mặt trắng dã ngồi bên cạnh rồi cười thản nhiên:

"Các vị, hôm nay là ngày sinh nhật của cậu Long, tôi đến đây không có chuyện gì khác, chỉ muốn tặng cậu Long một món quà sinh nhật! Đương nhiên, cũng tặng cho người nhà họ Âu Dương có hiểu lầm lớn với tôi!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn