Thiên Mệnh Chí Tôn


Dương Hạ thì không ngờ chuyện lại thành ra thế này.

Vốn dĩ cô ta muốn mượn cơ hội này để khoe mẽ một chút.

Dù Trần Khiêm không tới thì cô ta vẫn khoe mẽ được.

Không ngờ bây giờ thế trận bị áp đảo hoàn toàn.

"Hứ, Long Thiếu Vân, cậu lại có thể làm ra loại chuyện như thế này, thật làm mất mặt nhà họ Long!"

Dương Hạ hổn hển nói. "Bốp!"

Không ngờ Long Thiếu Vân tức đến đỏ mắt bước lên trước vung tay một cái tát cho Dương Hạ một bạt tai.

Dương Hạ bị tát ngã luôn xuống bàn.

"Con đàn bà đề tiện, chị cứ hở ra là nói ra rả, tôi nhịn chị lâu lắm rồi, chị tưởng chị là ai mà dám dạy đời tôi? Nói cho chị biết, tôi nhận chị là chị dâu tôi thì chị là chị dâu tôi, còn tôi không nhận thì đệch mẹ chị còn không bằng con chó của nhà họ Long tôi nữa!" Khóe môi Dương Hạ tướm máu. "Cậu... cậu dám đánh tôi?" Dương Hạ bụm mặt nói.

Long Kim Nam nhìn thấy vậy thì cũng chẳng nói gì.

Gia tộc nhà họ Long rất lớn, nhưng cùng với đó, gia tộc lớn, còn có ba cậu chủ thì quyền lực trong gia tộc phân chia chắc chắn vô cùng phức tạp.

Còn Long Kim Nam thì không thuộc phe nào của ba cậu chủ nhà họ Long.

Ngược lại, lần này gia tộc phái Long Kim Nam tới chủ trì sự kiện lần này, thấy Long Thiếu Vân thế này trong lòng ông ta tuy rằng rất tức giận nhưng giận nhiều hơn vẫn là vì Long Thiếu Vân làm mất mặt người nhà họ Long.

Mà nếu Long Thiếu Vân vì chuyện này mà thất sủng thì ngược lại đúng là điều Long Kim Nam mong mỏi.

Vì Dương Hạ chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.

Trần Khiêm cũng chỉ lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra.

Anh và Dương Hạ đã không còn bất cứ tình nghĩa gì nữa, bây giờ cũng chẳng còn chút tự trách nào với cô ta, không cần phải thấy áy náy gì với cô

gái này nữa.

Nhiều nhất là hy vọng cô ta đừng bước chân vào thế giới của anh, cứ như trước đây là tốt nhất.

Cũng rất rõ ràng, bát cơm nhà quyền quý khó. mà cầm vững.

"Mẹ nó, ăn của nhà họ Long tôi, dùng của nhà họ Long tôi, nếu con đàn bà đê tiện chị nghe lời tôi thì sao có chuyện hôm nay được, tất cả mọi chuyện là do chị mà ral"

Dương Hạ lại ăn một cái tát nữa.

Chẳng thấy ai giúp, chỉ có em gái mình sợ hãi đứng bên cạnh.

Dương Hạ bụm mặt nhìn Trần Khiêm. Mà Trần Khiêm thì lại nhìn chỗ khác. Được! Tôi hiểu rồi!

Dương Hạ hung hăng gật đầu.

Sau đó thì khóc chạy thẳng đi. "Choang!"

Mà ngay lúc này, một chai rượu đập thẳng lên đầu Long Thiếu Vân.

Đương nhiên là phú thương kia xông lên liều mạng với Long Thiếu Vân.

Trần Khiêm và Lý Chấn Quốc nhìn nhau rồi cười.

Khẽ lắc đầu, đám người Trần Khiêm đứng hẳn sang bên để hóng drama.

"Trần Khiêm! Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu!" Bấy giờ Tân Nhã đi về phía Trần Khiêm.

"Cảm ơn tôi? Cảm ơn gì?" Trần Khiêm thờ ơ cười nói.

"Cảm ơn cậu đã giúp tới"

"Cậu hiểu lầm rồi, hôm nay tôi không giúp cậu, tôi chỉ đến để thanh minh cho chính mình thôi!"

Trần Khiêm cười.

Sau đó thì anh dẫn người rời khỏi.

Trần Khiêm hiểu, đối đầu với nhà họ Long chỉ mới bắt đầu thôi.

Lý Chấn Quốc cũng đã kể cho anh nghe về ân oán trước đây với nhà họ Long rồi.

Bây giờ không có chị ở đây, chắc chắn nhà họ Long muốn trả mối thù năm xưa.

Mua sơn trang suối nước nóng và những chiêu trò hãm hại của Long Thiếu Vân chỉ là tín hiệu mà thôi.

Mục đích chính của việc hôm nay tới đây chính là làm bọn họ kinh sợ.

Để cho bọn họ biết muốn cảm cờ ở đây thì phải tự lượng sức mình.

Nếu mục đích đã đạt được rồi thi Trần Khiêm rời đi thôi.

Lần này thì Trần Khiêm ngồi xe về.

Suốt cả dọc đường luôn có một chiếc xe bám theo Trần Khiêm.

Trần Khiêm nhìn qua kính chiếu hậu thì biết ngay là ai.

Nhưng anh chẳng buồn để ý.

Đến lúc tới cửa khách sạn, anh chuẩn bị vào. trong.

Thì cô gái kia cũng đuổi theo.

"Trần Khiêm! Cậu thật sự không thèm để ý tôi nữa à?"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn