Thiên Mệnh Chí Tôn


Cô gái này chính là Tân Nhã.

"Không cần thiết phải liên hệ nữa. Long Thiếu Vân kia chắc cũng sẽ không rầy rà cậu nữa, thế tốt biết bao!"

Trần Khiêm nói.

"Lẽ nào chúng ta không thể làm bạn bè được luôn à?"

Tân Nhã hỏi.

Quan hệ với Trần Khiêm thế này cô ta thấy không cam lòng, càng lúc càng không cam.

Trần Khiêm khựng lại rồi không nói gì, quay người muốn đi.

Thật ra trong lòng Trần Khiêm cũng không biết phải thế nào.

Dù sao thì Tân Nhã thật sự rất tốt, đối xử với mình cũng tốt.

Nhưng chính vì như vậy Trần Khiêm mới phải quyết đoán.

Không thể cứ ậm ừ cho qua như trước đây nữa. "Khốn nạn, cậu đứng lại!"

Triệu Đồng Đồng thở hổn hển chạy tới trước mặt Trần Khiêm.

"Trần Khiêm, cậu đúng là chẳng ra sao. Sao có thể đối xử với Tiểu Nhã như vậy được? Cậu có biết thường ngày Tiểu Nhã cứ nhắc tới cậu với bọn tôi mãi không? Đúng là lần này cậu xảy ra chuyện, Tiểu Nhã có hiểu lầm cậu nhưng cậu biết Tiểu Nhã đau lòng bao nhiêu không? Dù đau lòng nhưng cậu ấy vẫn đi tìm chị Âu Dương Như kia hy vọng người ta có thể tha thứ cho cậu, đừng tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. Cho dù nhà họ Âu Dương không đồng ý nhưng cậu cũng không thể đối xử với Tiểu Nhã thế này được!"

Triệu Đồng Đồng nói.

Đúng là ngày hôm Trần Khiêm xảy ra chuyện, Tân Nhã đã tới tìm Âu Dương Như, chẳng qua nhà họ Âu Dương sao có thể tùy tiện bỏ qua không truy cứu chuyện này được chứ?

"Còn nữa, cậu có biết bây giờ thành phố Kim Lăng đồn đoán thế nào không? Họ đều nói Tiểu Nhã là bạn gái của cậu, hôm nay cậu tới gây sự ở tiệc sinh nhật của Long Thiếu Vân là vì Tiểu Nhã. Đúng vậy, những lời đồn này chẳng ảnh hưởng gì đến cậu nhưng cậu có nghĩ cho Tiểu Nhã không, nhà họ Long nhà họ Tần bên kia sẽ nghĩ thế nào, cậu bảo Tân Nhã phải làm sao chứ?"

"Được rồi Đồng Đồng, đừng nói nữa! Ý của Trần Khiêm tớ hiểu rồi!"

Tân Nhã nói.

Sau đó cô ta lau nước mắt nhìn Trần Khiêm chăm chú rồi nói: "Tôi biết nhiều khi mình suy nghĩ ích kỷ, nhưng Trần Khiêm, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện cuối cùng. Tôi nhớ lúc trước tôi bị bắt cóc, cậu đã từng nói với tôi rằng cậu có thể giúp tôi làm một chuyện, chỉ cần đó là chuyện cậu làm được. Tôi muốn biết lời này còn được tính không?"

Trần Khiêm gật đầu: "Ừm, đương nhiên là tính!"

Trần Khiêm cũng nhớ ra, đó là vì Tân Nhã đào hôn chạy tới tìm mình, sau đó lúc về Kim Lăng, vì mình không lo cho cô ta nên mới để cô ta bị bắt cóc.

Sau khi chuyện qua đi, lúc Tân Nhã năm viện, vì lúc đó Trần Khiêm vô cùng tự trách nên đã nói có thể giúp cô ta, làm bất cứ một chuyện gì giúp cô ta nếu trong khả năng của anh.

Lúc đó Tần Nhã còn nghịch ngợm nói một câu rằng "Cậu nói đấy nhé, tớ xem là thật đấy!"

Trần Khiêm liền nói "Đương nhiên là thật rồi."

Thật ra lúc đó Tân Nhã và Trần Khiêm đều không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ...

"Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được thì tôi sẽ giúp!"

Trần Khiêm nói, dù sao đã hữa rồi, với bây giờ cũng khá không nỡ đối với Tân Nhã nên anh cũng không biết từ chối thế nào.

"Được, nhưng cậu cũng yên tâm đi, làm xong chuyện này thì tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, tôi sẽ biến mất trước mắt cậu!"

Tân Nhã cần môi nói.

"Chuyện gì?"

"Tôi muốn cậu đính hôn với tôi!"

"Hả? Đính hôn?"

Dù Trần Khiêm đã chuẩn bị tâm lý cả rồi nhưng nghe câu nói này thì kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

"Ha ha, cậu không cần phải sợ, tôi không bảo cậu đính hôn thật với tôi. Tôi muốn cậu với tôi đính hôn giả, để cho nhà họ Tần và nhà họ Long thấy thôi, như vậy được chứ?”

Tân Nhã nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn