Thiên Mệnh Chí Tôn


Trong lòng Tân Nhã nghĩ cũng rất đơn giản.

Nếu cứ vậy cắt đứt mọi quan hệ với Trần Khiêm.

Từ góc độ tâm lý của một cô gái thì không thể nào cam tâm được.

Mình có tệ đến đâu thì lẽ nào tệ đến nỗi không thể nhìn thêm một cái được à.

Nhưng vừa khéo, nếu bảo Trần Khiêm làm vài chuyện cho mình thì lòng Tân Nhã mới dễ chịu hơn.

Chứ cũng không phải âm mưu sâu xa gì.

Chỉ là đơn thuần muốn Trần Khiêm làm vài chuyện cho mình để chứng minh mình có chỗ đứng trong lòng anh, vậy có lẽ đủ rồi.

Đại khái là như vậy.

Nhưng bây giờ Trần Khiêm lại rất do dự.

Trước đây giả làm bạn trai thì cũng thôi đi, giúp vậy cũng chẳng sao, là bạn bè thì anh có thể giúp được.

Nhưng đính hôn giả, chuyện này khiến Trần Khiêm vô cùng khó xử.

Nhưng từ chối thì không được, trước đây anh đã đồng ý giúp Tân Nhã rồi.

Dù sao mình với Tân Nhã cũng không hề có thù hận, lại thêm vài việc xảy ra, trong lòng Trần Khiêm vẫn còn áy náy và cảm kích đối với Tân Nhã.

"Ha ha, chỉ là đính hôn giả thôi. Tôi không cầu xin điêu gì khác, nhiều nhất cũng chỉ mất của cậu một ngày thôi, chút yêu cầu này thôi cũng không được sao? Tôi nói rồi, chỉ cần cậu giúp tôi thì từ nay về sau tôi không làm phiền cậu nữa!"

Mắt Tân Nhã ngấn nước nói.

"Vậy... vậy được!"

Do dự một hồi, Trần Khiêm vẫn gật đầu đồng ý.

"Nhưng tôi có một điều kiện!" Trần Khiêm nói.

Tân Nhã hơi căn môi: "Cậu nói đi!"

"Đó chính là ngoài nhà họ Tần ở Yên Kinh ra thì đừng làm quá rình rang!"

Trần Khiêm nói như vậy đương nhiên là có suy nghĩ của mình.

Chuyện này sao có thể huyên náo trắng trợn được.

“Tôi đồng ý!"

Tân Nhã hít sâu vào một hơi rồi sắc mặt hơi lãnh đạm nói: "Vậy cậu Trần, tôi không phiền cậu nữa, thời gian thì định vào ngày mai đi, về tôi sẽ sắp xếp chuyện này!"

Sau đó Tần Nhã cùng Triệu Đồng Đồng ra về.

Về tới phòng, Trần Khiêm nằm trên giường, hôm nay quá mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhưng lúc này lại có tiếng gõ cửa. Trần Khiêm dậy mở cửa.

“Cháu trail"

"Ông Tân, sao ông lại lên đây rồi?" Trần Khiêm lại bất lực cười khổ.

Ông lão trước mặt đây chẳng phải ai khác mà chính là ông lão ăn mày trước đây.

Vì lần trước ông lão đã cứu mình một lần.

Thế nên Trần Khiêm cũng đối xử với ông lão rất tốt, không những đồng ý đưa lão về quê Thục Châu mà còn cho lão một số tiền, bảo người dưới sắp xếp ổn thỏa cho lão.

Đương nhiên rồi, sau khi quen biết thì Trần Khiêm mới biết tên của lão. Ông lão tự nói mình tên là Tân Nhất Phàm, tên nghe rất khí thế.

Nhưng nói thật, Trần Khiêm cảm thấy có lẽ ông lão lớn tuổi rồi nên hơi hồ đồ, đôi lúc nói chuyện không biết câu nào thật câu nào giả.

Hơi đáng thương.

Nhưng không ngờ, ông lão vẫn chưa đi.

Ông Tần cũng thậy sự khiến người khác nhìn không thấu, mỗi lần đều có thể tìm được vị trí chính xác của anh.

"Cháu nói cháu dẫn ông cùng đi mà!"

Ông Tần cười nói.

"Cháu... Thôi được, nhưng muốn đi Thục Châu thì phải đợi một hai ngày sau đấy ạ!"

"Không sao, ông đợi cháu, hi hi, cháu đừng có chê ông là gánh nặng, nói không chừng ông còn giúp được cháu đấy!"

Ông Tần lại cười nói.

"Vâng vâng, cháu biết rồi, cảm ơn ông nhé ông Tân. Đúng rồi, ông về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày này ăn tiêu gì cháu bao hết!"

Trần Khiêm cười khổ lắc đầu.

"Được thôi, thế ông đợi đấy, mấy ngày sau chúng ta xuất phát!"

Ông Tân vui vẻ rời đi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn